Không nhớ mạ về hưu (non) năm nào, hình như cuối 70s, đầu 80s thì phải. Nếu cuối 70s thì lúc đó mình chỉ là một cô bé 5-6 tuổi nên những gì mình nhớ quãng thời gian mạ đi làm rât mờ nhạt. Chỉ nhớ mạ toàn đi bộ từ Cộn xuống Đức Ninh (Đồi giao tế) để làm việc. Lúc đó đồi Đức Ninh là cơ quan giao tế, tức là cơ quan chuyên đón tiếp các đoàn khách ngoại giao trong nước và quốc tế. Mạ làm chức gì không nhớ, hình như là thủ quỹ hay là lễ tân chi đó. Mình được vinh dự đến cơ quan của mạ chơi 1 lần cùng với chị Hồng. Và ấn tượng của mình rất tệ về lần đó, vì khi mình đang đứng lơ ngơ chờ mạ thì ai đó tới kéo mình đi và bảo trốn vào đây kẻo bà H trông thấy thì lại khiển trách mạ. Bà H lúc đó là xếp của mạ. Bà đó là một người không tốt (nếu không muốn nói là ác). Cơ quan ba mạ có những người mà không hiểu động cơ của họ là gì mà nếu họ làm việc A (tốt cho người X) thì họ không mất gì chỉ được tiếng tốt, nhưng họ vẫn chọn làm việc B (xấu cho người X) và họ vẫn không mất gì, có chăng là đức độ. Và đến bây giờ thì họ là người quay lại nhờ vả ba mạ tôi. Đó là bà H và ông Q. Ba mạ tôi ngược lại không hề lấy oán trả oán mà lấy ân trả oán. Tôi kính nể ba mạ tôi.
Đi làm quá khổ cực và lương thì èo uột qua ngày, ba mạ tôi quyết định để mạ tôi về hưu trước tuổi (nhưng nếu tính thời gian đi làm thì mạ tôi đã đủ năm, nhưng vì không muốn mạ tôi được hưởng quyền lợi đó mà bà H và ông Q không chịu xác nhận để mạ tôi về hưu đủ tuổi mà vẫn bắt mạ tôi chấp nhận về hưu non). Mạ tôi cùng với một ông cùng cơ quan (ông này là đầu bếp của Khu giao tế) mở quán bán hàng ăn tại ngay trong nhà tôi.
Tôi không nhớ ba mạ tôi PR thế nào về cái quán mà quán nhà tôi khách vào ra nườm nượp. Có 2 món đặc sản của quán đó là phở và bò sốt vang. Tôi nhớ mỗi buổi sáng mạ tôi xách làn đi chợ mua một đống xương bò, thịt bò, thịt lợn và xương lợn về bán. Hồi đó làm gì có tủ lạnh mà chứa, vậy mà ngày nào cũng bán hết. Cái đặc biệt của phở là thịt xíu. Thịt thăn cắt từng khúc to rồi mạ xíu. Đến lúc có người ăn phở thì cắt từng lát và cho vào bát. Đại loại hình như giống bữa nay ăn phở có thịt sống và thịt chín á. Chừ thì tôi mới hiểu đó là cách mạ bảo quản thịt không bị ôi thiu.
Khách hàng thường xuyên của quán là dân buôn trầm một thời vang bóng của Đồng Hới. Nổi tiếng nhất là qua đời anh H (hủi) và anh em nhà đó, hiện có 1 người là chồng chị Hải bán thịt bò, 1 người tên là chi đó học lái xe với mình. Nhiều lắm mà chả nhớ. Hầu như ngày nào họ cũng tới quán ăn nhậu. Mà có phải quán ở gần đường gần sá chi cho cam. Quán ở tận sâu hun hút. À, vậy mà hồi đó những người đó đã có xe máy, thì đừng hỏi họ giàu thế nào. Mình nhớ anh H có chiếc vespa (giờ là cổ rồi), mà thỉnh thoảng đạp è cổ không nổ, có hôm không nổ đành gửi lại nhà tôi rồi họ về bằng cách nào chả nhớ.
Nhà tôi hồi đó giống như nhà cộng đồng. Cộn hồi đó có rất nhiều dân Huế ra buôn bán. Cứ buổi tối thì một đoàn các chị người Huế lại kéo vào quán nhà tôi và gặm xương bò trong nồi nước phở. Thịt bò hồi đó thì ngon phải biết, và được hầm mềm rục như thế thì phải tuyệt lắm, thế mà tôi chả có hứng thú ăn món đó, giờ nghĩ lại thì tiếc. Chậc!
Trong số những người buôn bán đó có 2 mạ con chị Hương o Hành ở lại nhà tôi mỗi khi họ ra Đồng Hới. Tôi cứ hay nhớ mấy chuyện rất vặt vãnh vớ vẩn. Hiện tại có một cái soong nhôm nhỏ nhỏ nhà tôi đang dùng, đáy bị lô nhô lồi lõm. Đó là do hồi đó mạ tôi nấu gì đó bị cháy một tảng đen thui lui. Mạ tôi bó tay không cạo được định vứt đi thì chính chị Hương đó giúp mạ cạo từng tí, ngày này qua ngày khác. Ôi, cái trí nhớ tạp nham của tôi.


No comments:
Post a Comment