Hồi đi học mình luôn bị gán cho cái mác kiêu kỳ. Đi học thì chỉ chơi với một số ít, không bao giờ tụm 5 tụm 7 nói chuyện này chuyện nọ, nói xấu người này người kia. Đi học thì chỉ biết có học và đi về. Thỉnh thoảng ai đó kể cho vài câu chuyện của đứa này đứa kia, và câu tham chuyện của mình bao giờ cũng là "à, rứa à", "hay hè", "răng rứa hè". Rồi thôi, thấy mình chán phèo nên chẳng đứa nào có hứng kể chuyện trên trời dưới biển nữa cả. Hồi đó chúng nó rủ nhau đi biển ngắm trăng, rồi bỏ học đi ra bờ đê... Giờ mới thấy mình ngoan dễ sợ, và cái sự ngoan đó vẫn không thay đổi cho đến tận bây giờ, nghĩa là đi học rồi về, k bao giờ ghé ngang rẽ tắt.
Đến bây giờ, 10 đứa thì 9 đứa bảo H bữa nay thay đổi, k còn kiêu như trước. Về phương diện của các bạn thì chắc các bạn đúng nhưng mình thì vẫn thế, chẳng thay đổi gì. Có đứa khi được mình gọi điện rủ cafe khi có bạn nào đó về thì còn lấy làm hãnh diện và khoe là "Con H còn gọi điện rủ tau cafe nữa". Chuyện với mình rất bình thường mà. Bạn ở xa về thì biết ai gọi nấy thôi.
Có lẽ vì chẳng tụm 5 tụm 7 nên mình thường chơi với nhiều bạn trai, hơn nữa hồi nhỏ tính mình rất giống con trai mà. Chơi vô tư. Cứ chơi một cách thoải mái rứa mãi đến khi ra trường, đi học đại học rồi đi làm. Rứa mà cứ đến nhà bạn nào thì y như rằng phụ huynh của bạn đó muốn mình làm con dâu của họ. Thế nên, không dưới 3 lần mình được phụ huynh các bạn "ngỏ lời" bào cưới. Ôi cha mẹ ơi. Những lúc như rứa mình phải đứng hình vài giây và lấp liếm bằng việc hoặc là cười, hoặc là chuyển lời đề nghị đó qua cho bạn kia rồi chuồn. Có phụ huynh còn gặp phụ huynh mình ở chợ rồi tiếc rẻ "2 đứa nớ chơi thân rứa răng hắn không lấy nhau bác hè. Tiếc quá". Rồi có phụ huynh (lúc bị ốm mình đến thăm, lúc đó mình đã lấy chồng rồi) vẫn còn tiếc và gọi mình là con dâu hụt. Nghe xong cũng sung sướng lạ. Chứng tỏ nhìn mình đúng mẫu làm con dâu tốt. Chồng thấy chưa, em là con dâu luôn được mong muốn đó nghe.
Vừa rồi có bạn tả lại mình hồi đi học như thế này: Học giỏi, dáng người cao, tóc dài, cột lửng ở phía sau, đi thì không bao giờ nhìn xuống, dáng đi tha thướt giữa sân trường..... nghe cứ như tả như một nàng thơ. Hơn 20 năm mà vẫn tả đúng mình lúc đó thì có lẽ mình hẳn có dấu ấn không hề nông trong tâm trí của họ. Và rồi họ cũng tiếc rẻ vì cứ nghĩ hồi đi học mình yêu bạn X, bạn Y, bạn Z (vì toàn chơi với con trai mà)...nên bạn í chỉ dám đứng từ xa (vì khác lớp). Kết thúc câu chuyện bạn bảo "giá như hồi đó, tớ mạnh dạn hơn tí nữa..." làm mình cười ngặt nghẽo bảo "đừng tiếc, vì bạn có mạnh dạn hơn thì chắc gì có kết quả, nên đừng có giá như", nhưng trong lòng thầm chút hãnh diện, vì bạn là người mà mình không bao giờ nghĩ lại có ấn tượng lâu về mình như thế. Rồi khi biết mình đi học 1 năm, bạn ấy bảo cai luôn FB vì chả thấy có hứng thú khi mình không có ở nhà. Cứ tưởng nói cho vui, ai ngờ bạn ấy cai thật. Từ lúc mình sang đây học thì chả mấy khi thấy bạn ấy mò lên FB. Hơ hơ
Sang đây học, mình học một cách vất vả vì đi trái ngành, rứa mà vẫn được khen là thông mình. Mỗi lần nghe khen rứa mình xấu hổ lắm vì mình thấy mình chả xứng chi cả. Hay là tại mình quá khắt khe với bản thân. Đặc biệt khi nghe ai đó nhè vào cặp mắt một mí bé tí con to con nhỏ, con 2 mí con một mí bảo rằng bị lạc trong đó thì mình hét lên kinh hãi. Nói kiểu này thì chỉ có nói đểu. Nhưng mà thôi, mình phải đi học bài tiếp đây. Tại cô bạn kia, mỗi lần nói chuyện thì rất biết cách làm cho mình thấy tự hào về bản thân quá cơ! Tại mi đó T.
Ảnh: Nàng đứng trong một sân trường khác 25 năm sau. Có còn là một nàng thơ?! (nàng nhìn thì vớ vẩn, oái ăm lại khiến nhiều người nhìn nàng rất thơ: I find your presence poetic!). Chồng yêu của em có thấy em nên thơ không hả?




No comments:
Post a Comment