Vậy mà có một nét văn hóa rất nho nhã tồn tại ở trường học lúc bấy giờ là có một lọ hoa đặt ở bàn cô giáo. Trực nhật mỗi tổ một tuần và đứa nào bị phân công mang hoa thì mặt méo xẹo vì làm gì có hoa để ngắt đủ 7 ngày trong tuần (ngày xưa học đúng 7 ngày, nghỉ mỗi Chủ Nhật). May mắn là nhà mình lại có khá nhiều hoa, nên những lúc phân công trực nhật mình đều hào phóng nhận nhiệm vụ bất khả thi đó cho các bạn.
Hoa nhà mình hồi đó nhiều nhất là hoa dâm bụt. Hoa dâm bụt kép màu vàng, lúc nở hoa to đùng. Giờ nó được trồng trong chậu và bán với giá trên trời. Hoa dâm bụt có 2 loại, loại đơn và loại kép. Loại đơn thường có màu đở và cánh chỉ vừa vặn có 5-6 cánh xoay tròn đủ một vòng, ở giữa có một nhị hoa dài ra, đầu nhị có lấm tấm màu vàng. Chẳng biết tả thế nào cho đẹp, thôi thì xem hình ở dưới cho rõ. Còn loại kép thì cánh hoa nhiều hơn, mọc thành nhiều lớp, xen kẽ tạo thành bông dày, xoắn rất đẹp. Hoa dâm bụt thực ra là một loài hoa đẹp nhưng vì ngày xưa nhà nào cũng có, không kép thì đơn nên nó trở nên tầm thường và rẻ tiền. Chỉ có đi xin chứ chẳng ai đi mua bao giờ. Vậy mà giờ nó trở thành loài hoa hiếm. Hiếm là đúng rồi vì từ một nhà mà hàng rào trồng toàn dâm bụt như nhà mình giờ chả có cây nào thì biết nó đã bị tuyệt chủng ra sao.
Loài hoa thứ 2 nở thành từng bụi to lẫn trong cỏ ở nhà mình là hoa hồng tỉ muội màu tím. Nó đặc biệt đến mức mà mình nhờ bác Gú tìm trong vòng 30 phút vẫn không thấy hình ảnh của nó. Vậy mà ngày xưa nhà mình có hẳn 2 bụi to tổ bố nằm giữa sân sát bên bể cá đồng, và 2 bụi nằm trong chậu đặt trên 2 cái đôn cao cao làm cổng vào nhà, mà trước đó mình có một cái ảnh mặc áo trắng, quần ka ki màu da bò. Giờ thì hoa cũng biến mất và ảnh thì cũng lưu lạc nơi mô tìm không thấy. Anh rể mình thấy hoa đẹp thì bứng một chậu vô Huế trồng, hồi sinh viên mình vẫn thấy hoa nở đầy nhà anh chị. Vậy mà năm vừa rồi vào thì nó cũng đã trụi lụi từ lâu. Loài hoa đó có thêm màu trắng mà mình xin 5 lần 7 lượt từ nhà con bạn về trồng, chăm bẵm như một đứa trẻ sơ sinh vậy mà cũng không thành.
Loài hoa sang trọng mà nhà mình nổi tiếng khắp vùng hồi đó là hoa thược dược và lay ơn. Cứ tầm rằm tháng 10 âm là ba cha con là ba, mình và chị gái lại hì hụi cuốc đất và trồng những củ lay ơn, thược dược được cất cẩn thận từ mùa trước đem ra trồng. Hồi đó đất trước nhà rất rộng nên đến Tết là có cả một vườn hoa thược dược và lay ơn. Nhà nào có thược dược mâm xôi màu trắng và đỏ, lay ơn đỏ và trắng thì mới sang. Nhà mình không những có mà có rất nhiều, vì ba hồi đó rất trẻ và mê chơi hoa. Và 2 loại hoa này trồng bằng củ nên cứ mỗi năm củ lại nhiều lên vì mỗi cây khi trồng cần một củ, đến lúc bới lên thì thành 2-3 củ. Cho nên năm nào mà hoa nở đúng dịp Tết thì 2 chị em thu một đống tiền đem về cho mạ.
Vậy mà hỡi ôi, chúng nó cũng bị mai mọt và biến mất. Cái này là lỗi do mình vì khi ba đã già, mình không tiếp quản kịp vì cứ mải lo chăm con và chăm kiếm tiền nên quên béng mất lúc nào thì cần trồng và lúc nào thì cần bới lên và lúc nào thì cần phơi và cất củ đi. Sang năm mình sẽ gây giống lại, không nhiều nhưng sẽ từ từ.
Một loài hoa phổ biến nữa là hoa hường và hầu như nhà nào cũng có. Lúc chỉ là nụ thì rất đẹp nhưng khi vừa nở ra chưa kịp chiêm ngưỡng thì nó đã rã cánh ra tàn. Màu của nó cũng không bắt mắt vì cứ hồng hồng nhạt nhạt và lại còn rất nhiều sâu (sâu ăn hoa). Giờ loài hoa này cũng đã biến mất trong khu vườn nhà mình nữa rồi.
Quay lại lọ hoa trực nhật, mỗi ngày mình đều dùng cây rẻ quạt dựng ở phía sau, ngắt mấy bông dâm bụt đủ màu, nếu trúng dịp hoa hường nở thì cắt luôn cắm vào, cộng thêm mấy nhành hoa lá (tức là lá làm thành hoa mà bụi hoa lá này cũng đã biến mất khi xây nhà. Hồi đó mình còn trẻ con và chưa ý thức về môi trường sự tuyệt chủng của những loài động thực vật nên không nghĩ đến đoạn phải bảo tồn nó. Giờ nghĩ lại thì đã muộn, nhưng mình sẽ cố tìm bằng được những loài hoa đã từng tồn tại trong nhà mình để trồng lại. Mình quyết tâm!




No comments:
Post a Comment