Cảm giác ngày hôm nay chống chếnh chi lạ, ngồi học cũng k tập trung được. Về nhà làm ram đón giao thừa. Nhân thì không khó, khó là bánh ram. Được 2 xếp hôm đưa sang dùng hết rồi, giờ mua loại gì mà gói thì đẹp mà rán xong rồi chả ra thể thống gì. Tặc lưỡi, có là may lắm rồi. Vừa ăn vừa nói chuyện với 2 cục vàng yêu. Nhìn qua màn hình thấy em cu Thối nằm thượt trên băng ghế xem Táo quân. Mình thấy có gì đó bất ổn, nên hỏi anh Hai em có sốt không. Chú sờ trán và bảo là mát. Nhưng em Tũn lại nhắc là anh lấy má áp trán chứ đừng lấy tay. Cảm giác của mẹ chính xác vô cùng. Lúc ở gần 2 con thì mẹ chỉ cần nghe con thở là biết con chuẩn bị mệt. Giờ nhìn qua màn hình, mẹ nhận ra ngay em Thối lọ mỏ.
Nước mắt cứ rứa tuôn ra. Cả 2 con đồng thanh động viên mẹ đừng khóc. Mẹ bảo để cho mẹ khóc một chút cho đỡ. Rồi quay mặt đi chỗ khác khóc. Xem xong Táo quân, ba bồng chú lên giường nằm và cho uống thuốc. Một lúc sau, chú lại nói lem lẻm. Đúng lúc bắn pháo hoa, ba bồng chú ra hiên xem. Ba cha con truyền hình trực tiếp cho mẹ. Lần đầu tiên trong lịch sử, pháo hoa được bắn ở vùng Cộn. Nhìn pháo hoa qua nhiều lớp cây cối che lấp từ nhà đến Công Viên, thấy 2 cây dừa trong vườn. Nhớ nhà da diết.
6h tối bên này, tức 1h sáng bên kia mình có lớp buổi tối nên chào tạm biệt ba cha con. Theo kế hoạch sau khi cúng giao thừa thì ba và anh Hai sẽ đi một vòng rồi về nhưng chú em bị ốm nên anh Hai phải thay ba trông em. Chú buồn thiu nhưng đành phải ở nhà. Từ lúc anh Hải đi làm, tức là năm 1992 đến nay, năm nào mình cũng đi dạo một vòng sau giao thừa. Ngày xưa là đi với Ba. 2 năm nay Ba yếu không đi nữa nên mình và chồng đi dạo. Nhắc đến đi dạo mình nhớ Ba quá. Trong 7 người con thì có lẽ ba gắn bó với mình nhất. Hồi còn nhỏ thì ba làm gì cũng làm với anh Hải. Kể từ khi anh Hải thoát ly khỏi nhà thì mình là người thay thế anh Hải. Mỗi lần anh Hải về Ba đều bảo, may mà ba có con Xíu, nó thay con làm tất cả những việc ngày xưa ba và con làm. Nghĩa là một đứa con gái làm tất tần tật những việc của một đứa con trai. Ngày xưa anh Hải làm gì cho ba thì giờ mình làm không kém. Có một điều mà anh Hải không bao giờ làm được đó là chăm sóc ba như mình chăm sóc. Đi dạo đêm giao thừa lần đầu tiên với Ba thay anh Hải, Ba dẫn mình đi lên, đi một đoạn xa mình bảo Ba quay về đi thì Ba bảo chưa được. Mình thắc mắc tại sao lại chưa được. Ba giải thích: đi dạo đêm giao thừa có ý nghĩa lắm nên muốn quay về thì phải đến một ngã ba hoặc một ngã tư mới quay về. Vì khi đó, con đường đó là con đường mở và nghĩa là con đã đi đến hết một đoạn đường và rẽ chứ không phải đi giữa đường rồi quay về. Mình à lên tâm đắc. Mình trở thành một người hiểu biết và có suy nghĩ logic như ngày hôm nay nhờ tác động của 2 người đàn ông, Ba là người đầu tiên và quan trọng nhất. Mình sẽ viết entry sau.
Quay lại lần đi dạo năm ngoái, 2 vợ chồng đi một vòng, ra gặp một loạt người trong xóm rồi đi về. Đến đoạn gần nhà, đường vắng vẻ, 2 vợ chồng cao hứng dừng lại ôm nhau và hôn thắm thiết. Đang cao trào thì phát hiện có một đôi nam nữ ngồi trên chiếc xe máy cách đó không xa đang tâm sự. Haha. Đã chọn nơi vắng vẻ, nửa đêm khuya khoắt rứa mà vẫn bị bắt gặp. Ôm nhau thêm một chặp nữa, thì thầm yêu thương chán chê rồi 2 vợ chồng dắt tay nhau về nhà.
Năm nay vợ chồng thấy nhau nhưng không gặp được, đành nhờ skype gửi lời yêu thương chúc mừng năm mới cho nhau. Năm nay chồng một tay lo hết việc trong nhà ngoài ngõ mà cũng chỉ bằng một phần nào công việc của vợ, vậy mà thấy chồng sởn sơ, hốc hác. Thương chồng con ở nhà lắm mà đành chịu, gắng hoàn thành nghĩa vụ để về cho sớm là được.
Sang năm mới, mẹ chúc ba cha con mạnh khỏe và bình an!
Ảnh: Bữa cơm tất niên. Vừa ăn vừa nói chuyện với 2 cục vàng nên phải mang vô phòng. Hậu quả là lúc mình đi học, người toàn mùi hành mỡ, vừa ngồi học mà tự mình còn ngửi được mùi hành mỡ huống chi người ngồi cạnh. Đã rứa hôm ni ngồi cạnh một chú người Ru Ma Ni đẹp trai lừng lựng. Éo le.
(Rứa mà có người vẫn cố tình ví von "Sự có mặt của em như ngọn hải đăng reo vui giữa những đám mây xám xịt").

No comments:
Post a Comment