Đang ngủ lơ mơ thì có điện thoại Viber. Cảm giác có điện thoại lúc nửa đêm hoặc sáng sớm (tức là trong giờ mình đang ngủ) thì luôn mang lại cảm giác sợ hãi và hoảng loạn. Loạng choạng cầm điện thoại lên thấy không phải là số ở nhà, tinh thần bắt đầu trở về trạng thái ổn định. Đầu giây là giọng nói thánh thót của cô bạn bên Đức gọi chúc mừng năm mới và giục dậy đón Tết. Mình ngái ngủ cảm ơn và xin bạn cho ngủ tiếp. Vật vã cũng ngủ thêm được 1 tiếng trước khi chuông báo thức đánh thức lần 2. Uể oải dậy với một tâm trạng lo lắng vì không biết cục vàng yêu nhỏ nhỏ đã đỡ sốt chưa. Gọi điện skype cũng k được, viber cũng không nghe, phone con cũng không cầm máy, phone ba cũng không cầm máy. Cuối cùng gọi phone ở nhà thì nghe giọng lảnh lót của ông con trai cả. Mới nói được một câu, chú bảo để con bảo ba vô viber gọi lại. Đợi hoài không thấy gọi lại, thông tin quan trọng nhất vẫn chưa hỏi kịp. Mình lại gọi phone cho bacu. Ba cha con đang đi thăm Tết tá lả theo cơ quan của ba. Mẹ nhẹ người một chút. Rồi thay vì đưa phone cho cục cưng em thì bacu lại đưa phone cho anh Hai. Nói một lúc, chú bảo nhưng mà con có sốt mô. Oái, rứa nãy giờ mẹ nói với thằng anh. Rồi thì mẹ cũng gặp đc tình yêu thối của mẹ. Nói cái gì chú cũng dạ dạ và dạ rồi bảo thôi mẹ nghe, chuẩn bị lên xe để đi chơi tiếp rồi. Mẹ nhẹ người hẳn, nhưng vẫn lãng đãng không yên tâm.
Sáng đi học không có gì đặc biệt. Mình cũng xuất phát gần như cùng thời điểm với thằng trong lớp, trong khi người mình khô ráo thì hắn lại ướt nhẹp từ đầu tới chân. Hắn bảo tao bị trùm trong mưa, khi bước chân đầu tiên ra khỏi nhà là lúc trời nhỏ giọt mưa đầu tiên và khi đít tau vừa lọt qua khỏi cửa thì giọt mưa cuối cùng kết thúc. Haha.
Giờ ra chơi, bọn đó lúc nào cũng đi mua cafe, mình định bụng cũng mua một ly cafe cho ngày mồng Một nhưng lại nghĩ, ai đầu năm đi mua đen thui nên lại ở trong lớp. Buổi học kết thúc đơn giản với một số bài tập nhỏ.
Trở về nhà và nói chuyện tiếp với Vân xong với ba cha con. Ngày hôm nay 2 chú đi chơi một vòng lượm một đống tiền lì xì về. Hai chú cười đã. Chú em tối nay vẫn còn hâm hấp sốt, khoảng hơn 37 độ. Rứa mà ba chú đã vội cho chú uống thuốc. Mẹ ngao ngán chẳng biết nói răng, chỉ biết dặn thêm một lần nữa cách cho uống và khi nào thì phải uống chứ không phải cứ bắt đầu sốt là cho uống thuốc liền. Tội nghiệp con trai mẹ. Mẹ gần về rồi, các con của mẹ. Mẹ sẽ bù đắp những tháng ngày thiếu bàn tay chăm sóc của mẹ. Mẹ cứ nghĩ đến lúc mẹ học xong, mẹ chỉ muốn suốt ngày nằm dài, chở thằng em đi học, đón thằng em về, rồi nghe nhạc, rồi nấu ăn và bu theo 2 cái đít. Không đi làm việc, ở nhà làm bà nội trợ để chồng nuôi. Giờ nghĩ đến đoạn đi làm là ngán rồi.




No comments:
Post a Comment