Mấy ngày nay trên FB tràn ngập những hình ảnh chuẩn bị cho Tết. Vào xem nhưng không dám bình luận. Nỗi nhớ nhà cồn cào. Ngồi học nhưng không thể nào tập trung được. Chính thức đến thời điểm này mình buông tay. Không cố gắng nữa vì có cố cũng không gắng được. Viết lung tung chi đó để qua là được rồi. Nhớ con quay quắt không biết làm chi, lôi ảnh cũ của con ra xem. Có những cái ảnh lúc 2 chú còn nhỏ, người ốm nhách ốm nhác, nhìn rất buồn cười, ngồi cười một mình rồi nước mắt cứ rứa lăn dài.
Đáng lẽ ra, thời gian lâu rứa thì phải quen đi, nhưng mình lại càng nhớ, nhớ càng quay quắt hơn. Viết bài tiểu luận thứ nhất/5 cái được 1/3 giờ không viết tiếp được nữa. Ngày mai phải trình bày. Những lần trình bày trước không tính điểm, lần này có tính điểm. Mình chọn đúng bài mà đọc xong 3 lần rồi vẫn không hiểu họ muốn nói gì. Kệ, kiểu gì mà chẳng qua, chỉ khi nào tệ quá thôi chứ lơi khơi là qua hết. Vừa viết xong thì nhận được email trả lời của cô giáo bảo rằng "the presentation reads well", nhẹ hết cả người, thấy đỡ u ám đi một chút, có thêm một chút năng lượng và khí thế. Hèn chi ngay lập tức viết thêm được 10 dòng cho bài tiểu luận (đều không biết đúng hay sai). :)
Quyết định buông bỏ là quyết định khó nhất. Bỏ đi những thứ mình đã từng quý giá, trân trọng nâng niu, bỏ đi những thứ như đã ngấm vào da thịt, bỏ đi những thói quen tưởng chừng như đã thành phản xạ không điều kiện.....nhưng đến một lúc sự buông bỏ là cần thiết, là lựa chọn duy nhất, là khi những thứ kia không đủ nặng để níu giữ, thì buông bỏ cần phải được quyết định dù nó đau đớn.
Tâm trạng của mình mấy hôm nay rất nặng nề, u ám, không có lối thoát. Mình sợ sẽ bị trầm cảm. Nếu thế thì nguy hiểm lắm. Mình đang ngồi viết được thế này, nghĩa là chưa trầm cảm, hy vọng thế. Nhưng đến lúc viết lung tung, vô định, khó hiểu, chẳng đầu chẳng cuối, chẳng liên quan nhập nhoặng với nhau thì có thể đó là dấu hiệu trầm cảm rồi, đúng không nhỉ?
Con bạn mình phán, "ai nhủ mi giàu tình cảm làm chi cho khổ, cứ máu lạnh là khỏe dít". Nhiều lúc muốn làm máu lạnh lắm, muốn lơ đi lắm, muốn không quan tâm nữa, muốn để mặc ra sao thì ra, muốn bớt đi tất cả một chút ... nhưng bản chất là rứa rồi, là phản xạ rồi làm răng lý trí điều khiển kịp. Cứ như kiểu mắt phải nhắm tít lại ngay khi có bụi bay vào, chứ mà chờ não chỉ huy có nên nhắm hay không thì còn chi mắt nữa. Đó, bản tính tình cảm đã thành phản xạ không điều kiện rồi, biết mần răng được mi. Thôi thì, người ta bảo con trai hưởng phúc của mẹ, cho nên mẹ vẫn sẽ là người giàu có nhất trần gian về tình cảm để 2 con trai mẹ mạnh khỏe và hạnh phúc nhất trần đời là được rồi.
No comments:
Post a Comment