Sunday, February 22, 2015

Ba mạ của con (1)

Kỷ niệm của tôi với ba mạ thì nhiều vô kể, và nếu kể hết thì không biết phải đến bao giờ mới hết, nhưng tôi sẽ kể từ từ, nhớ đến đâu kể đến đấy.

Năm 1999 lúc học ở Úc, một trong những bài tập là tạo trang web của bản thân trong đó có một phần giới thiệu ngắn. Tôi không nhớ mình đã viết những gì nhưng chỉ nhớ tôi đã viết về ba tôi khi trả lời câu hỏi "người nào có ảnh hưởng đến bạn nhiều nhất", người đã ảnh hưởng đến thế giới tri thức và hiểu biết của tôi.

Tôi được ba mạ cho đi học mẫu giáo trước tuổi, tức là học cùng với những đứa lớn hơn tôi 1 tuổi. Đã sinh cuối năm và học trước tuổi nên đối với tôi, việc đi học mẫu giáo là một cực hình. Trường mẫu giáo lúc đó tôi nhớ mang máng là có đúng 1 lớp dưới cây mít, xung quanh là đồng cỏ. Mỗi ngày ba chở tôi đến và tôi khóc từ khi ba quay xe đạp đi đến khi ba đến đón tôi về. Tôi cũng không nhớ mình học được bao lâu và học được những gì nhưng tôi chỉ nhớ mỗi một thời điểm cuối ngày trong lớp khi cô bé tổ trưởng đi phát mũ "mũ của bạn nào đây". Lúc đó tôi thầm ngưỡng mộ các bạn vì sao các bạn lại mạnh dạn đến thế. Rồi hình như thương tôi quá (vì ngày nào cũng khóc) nên ba mạ cho tôi ở nhà cho đến khi tôi đủ tuổi đi học.

Hồi đó nhà tôi nghèo lắm, nghèo không đủ gạo để ăn, suốt ngày phải ăn khoai và cơm độn sắn. Khoai thì ba tôi cũng phải đạp xe mấy chục cây số ra tận quê mua cho rẻ chứ không đủ tiền mua ở chỗ tôi ở. Đến cơm còn không có mà ăn thì lấy đâu ra thịt với cá. Tôi ấn tượng nhất là món khoai ăn với canh bù nấu tép. Thế rồi, chị gái tôi ở Sài Gòn gửi ra một bao gạo 50kg, đừng hỏi nhà tôi vui như thế nào. Những bữa được ăn cơm thật quý giá, ăn dè sẻn, nâng niu từng hạt cơm. Rồi thôi, tôi không nhớ quãng thời gian đó kéo dài bao lâu, chỉ nhớ một bước ngoặt làm thay đổi kinh tế gia đình tôi khi ba mạ tôi quyết định mở quán hàng ăn. Kể từ đó gia đình tôi được biết đến là một gia đình khá giả nhưng không ai nhớ một thời chúng tôi áo quần không có mặc và cơm không có mà ăn.

Ba mạ tôi rất giỏi. Từ một gia đình nghèo rớt mồng tơi, gia đình tôi "giàu" có tiếng trong vùng. Hồi xưa Đồng Hới bé tí, chỉ cần nhắc đến ông Đàm thì hầu như ai cũng biết. Mạ tôi giỏi buôn bán còn ba tôi thì giỏi ngoại giao và kỹ thuật. Tôi học được từ ba tôi nhiều hơn mạ tôi vì tôi chẳng có duyên với buôn bán tí nào, mặc dù hồi nhỏ tôi thường giúp mạ bán quán.

Từ ba tôi biết sửa xe đạp, bắt điện, trét vôi vữa, sắp đặt và sửa những thứ lặt vặt trong nhà. Tôi là con gái nhưng tôi rất tò mò những gì ba làm. Tôi phải cảm ơn ba tôi đã không phân biệt đối xử mà luôn khuyến khích và chỉ bảo tôi khi tôi tham gia "phá phách". Ba làm gì tôi cũng mó vào làm thử, ba không những không nạt mà còn hướng dẫn cho tôi. Có hôm đến bữa mạ gọi 2 cha con ra quán ăn cơm nhưng tôi bỗng muốn tập đạp may máy. Ba tôi kiên nhẫn đứng chờ và hướng dẫn cho tôi.

Kết quả là đến giờ, nếu có đầy đủ dụng cụ thì tôi có thể lắp ráp hoàn chỉnh một chiếc xe đạp (ngoại trừ cân vành và lên tăm là tôi chưa thử bao giờ nên không làm được). Hệ thống điện trong nhà, ba tôi tự thiết kế và lắp đặt. Vì thế mà lúc người ta chuyển tủ bếp vào, cần chuyển ổ điện, bọn thợ không dám làm, tôi đành phải ra tay, chúng nó cứ đứng mắt tròn mắt dẹt. Nhờ có ba mà tôi có thói quen tự mày mò sửa chữa những gì hư hỏng trong nhà trước khi gọi thợ đến. Thợ chỉ đến khi tôi không thể tự sửa. Đến độ, hồi mấy phòng trọ bị trộm đập tường lác mấy chỗ, tôi mua xi măng về và tự hàn. Mấy người thấy thế đùa "làm thế thì thợ nề lấy việc chi mà mần". Thật khó để có thể diễn tả những kỹ năng tôi học được từ ba. Với tôi, ba là người thầy đa năng.

Ảnh: Đọc báo giùm bạn. Ông Hý thỉnh thoảng tới chơi và mang theo nhiều bài báo và đọc cho ba tôi nghe. Hình ảnh thật bình an và ý nghĩa. Nhìn thấy bức ảnh này, tim tôi nhói lên vì nhớ ba và thương ông. 

No comments:

Post a Comment