Hôm nay lên trường có tí việc, đang chuẩn bị đi về thì gặp một eng học cùng khoa, khác khóa. Eng ta học về nông thôn bền vững. Lớp eng với lớp mình cùng trình bày dự án nhóm với nhau nên eng í hỏi xem mình hài lòng với buổi ngày hôm qua không, bla bla.. rồi eng tỏ ra ngạc nhiên vì sao lớp mình chả có đứa nào run cả. Mình bảo, có gì mà phải run, ngày hôm qua vì áp lực thời gian nên tụi tao phải viết ra giây vì sợ quá giờ bị trừ điểm, chứ bình thường chả có đứa nào viết hết. Xong ẻng bảo rứa cô từ Việt Nam sang đây học luôn hay là ở đây lâu lâu đã rồi học. Mình cứ mắt tròn mắt dẹt, rứa không từ Việt Nam sang đây thì từ mô ra. Xong ẻng mới nói rứa cô học tiếng Anh ở mô ra mà giỏi rứa. Đứng nói chuyện một hồi, ẻng mời mình đi uống trà.
Hóa ra lớp mình được nhìn với con mắt ngưỡng mộ từ lớp kia. Xong eng í bảo "tụi anh thấy tụi em rất giỏi, giỏi hơn tụi anh một bậc. Anh thấy tụi anh học dễ lắm chứ không phức tạp như lớp các em học, vì hôm qua các em trình bày mà anh chả hiểu làm sao được rứa. À, rứa các em học mấy kỹ năng GIS mí lập bản đồ, mí Google Earth ở mô trước rồi hay răng mà các em đưa vô bài trình bày tài rứa. Không, 2 lớp mình học chung, và đó là thời gian duy nhất tụi em học đấy thôi. Oh, nhưng lớp anh chỉ duy nhất một đứa làm được bản đồ. Haha, hèn chi bản đồ lớp anh giống nhau y hệt. Răng mà tụi anh học xong chả hiểu gì cả, có cả tùm lum bước, rất là rối rắm. Vấn đề là, nếu nhớ một cách thụ động các bước thì rất khó để nhớ, mà chỉ cần nắm bắt bản chất của các chương trình phần mềm nó được hoạt động như thế nào và sau đó tự tư duy lại chứ còn nhớ tất cả các bước thì làm sao nhớ hết được trong vòng 2 tiếng đồng hồ với hàng loạt bước rối ren. Chàng cứ là rất ngưỡng mộ. Nhưng nói không phải khoe, chứ trong lớp mình, mình siêu nhất về khoản vi tính. Tất cả techniques về bản đồ và power point, mình là đứa hướng dẫn các kỹ xảo. Đến đoạn cả tụi hầu như bỏ cuộc trong việc lồng một đoạn tour từ Google Earh và GIS vào PPT thì mình hóa giải được ở phút cuối. Ngày hôm qua có một nhóm cũng muốn làm như nhóm mình mà chịu và bảo là tụi em muốn làm như thế nhưng không biết phải làm sao. Ngay cả khi có một thằng chuyên gia GIS của lớp kia tới giúp cũng không giải quyết được. 2 cu cậu trong nhóm mình rất ngưỡng mộ tài năng vi tính của mình. Mình cứ tưởng, chúng nó ở nước văn minh thì chúng nó giỏi hi-tech hơn mình, hóa ra mình là người bày cho chúng nó. Kể ra cũng đã vì ít ra cũng hơn được chúng nó vài chiêu tài nhỏ mọn.
Quay trở lại cuộc trò chuyện với anh bạn kia. Ảnh cứ ngồi trầm trồ khen lớp mình giỏi. Xong mình bảo giỏi gì, điểm cao nhất chỉ có 67 trong khi lớp anh có đứa đạt 80 thì giỏi gì. Ah, thấy chưa, khóa của lớp em rất khó, và thầy cô của lớp em, như cô K, cổ rất là tough, nên anh nghĩ là cổ cho điểm rất là gắt. Vừa khó, giáo viên vừa gắt rứa thì điểm thấp là đúng rồi. Hèn chi khi mình bảo mình đạt 64 điểm, (tức là chỉ thua người đứng đầu thôi thì ảnh rất là thờ ơ), đến khi bảo cao nhất là 67 thì ảnh mới à ồ.
Cộng thêm việc có 2 người trụ không nổi, rời khóa thì mình mới cảm thấy yên tâm là cái khóa học của mình vô cùng khó. Hèn chi mà thầy bảo bài đầu tiên, sinh viên nước ngoài rất nhiều người rớt hoặc chỉ đủ điểm đạt. Mình đạt đến mức 3 là quá giỏi rồi.
Viết xong entry cứ tưởng áp lực nó sẽ giảm đi phần nào, nhưng chẳng có gì thay đổi cả vì thứ Hai nộp rồi mà vẫn chưa được nửa chữ viết ra giấy, trong khi notes thì tràng giang đại hải chẳng biết bắt đầu từ đâu, phân tích thế nào và kết luận sao cho chặt chẽ. Ôi, sao của mình năm nay là sao gì nhỉ, sao nó vất vả thế ni hở trời!

No comments:
Post a Comment