Thursday, December 18, 2014

Môn Văn

Con trai cả mẹ điểm tổng kết 8.2, nhưng tại vì môn văn mà chú không đạt học sinh giỏi. Mẹ buồn nhưng mẹ thấy mẹ trong chú.

Ngay từ nhỏ mẹ đã không thích môn văn và nghĩ là không thể nào học văn được. Mãi cho đến khi vào đại học mẹ mới từ bỏ được nó. Và cũng vì nó mà mẹ suýt thi khối B (tức là không có môn văn, nhưng mẹ sợ máu nên từ bỏ). Mẹ nhớ là hình như mẹ chưa tự làm một bài văn nào ở cấp 1 cả. Cứ có đề văn là mẹ lại xí cho ông ngoại, từ văn xuôi cho đến thơ. Mà ông ngoại thiệt tài. Ông ngoại làm thơ hay lắm. Mẹ nhớ có bài thơ ông ngoại làm cho dì Hồng xong mẹ lại dùng lại, đại loại có 2 câu như thế này (mẹ cũng k chắc là mẹ nhớ đúng :) )
Lớp em là lớp sáu B
Học hành chăm chỉ chẳng chê chút nào

Nhưng vì mẹ học lớp sáu A nên ông ngoại lại biến thành:
Lớp em là lớp sáu A
Học hành chăm chỉ thẳng thua lớp nào

Bài dài lắm nhưng mẹ chịu, không nhớ nổi cả bài. Giờ mẹ thấy tiếc đây. Ông ngoại thật là tài giỏi đúng không các con!

Rồi lên lớp cao hơn thì ông ngoại không làm văn cho mẹ nữa, mẹ phải tự vật lộn với nó. Cả đời đi học mẹ nhớ đúng có mỗi một con điểm 8 cho bài văn bình luận về lão hà tiện Ác Pa Gông. Rứa mà chẳng hiểu sao cô Nhàn dạy văn lại khen mẹ học giỏi văn với bà ngoại. Mẹ xấu hổ tảng lờ đi. Còn lại những bài văn khác thì mẹ cứ dẫm chân tại chỗ 6-7.  Cho nên điểm tổng kết văn của mẹ họa hoằn lắm mới ngoi lên được 6.5 còn lại thì cứ lẹt đẹt ở 6.2, 6.3. 6.4.

Bây giờ con không học giỏi môn văn, mẹ cũng không buồn nhưng con hãy cố gắng đừng để nó thấp quá lại ảnh hưởng đến toàn bộ kết quả học tập của con, trai cưng của mẹ nhé.

Nhưng có một điều mẹ chia sẻ với con là, dù mẹ học không giỏi môn văn nhưng khi đi làm thì báo cáo mẹ viết lúc nào cũng được đánh giá là hay nhất cơ quan. Chỉ khi nào con tư duy lo gich và biết phân tích vấn đề thì việc viết một báo cáo hay một bài bình luận hay thì không khó. Ví dụ như toàn bộ entry mẹ viết trong blog này, nhiều người đọc khen hay, nhưng họ không biết rằng hơn 90% bài mẹ viết là trong lúc nói chuyện phiếm với 3 cha con, nghĩa là vừa nói chuyện vừa viết và viết trong vòng 5 phút. Viết xong là post luôn không bao giờ đọc lại. Mẹ nghĩ rằng chuyện học giỏi văn với khả năng viết lách đôi khi nó cũng không gắn bó mật thiết với nhau lắm, mà chỉ cần con có đầu óc thông minh, tư duy tốt và có óc hài hước cũng như khả năng hình tượng hóa ngôn ngữ thì mẹ chắc chắn rằng môn văn không có gì đáng lo ngại. Con cứ học và viết theo những gì con suy nghĩ, mẹ tin là con trai của mẹ sẽ thành công.

Yêu con trai mẹ quá. À, viết đến đây mẹ nhớ lại một bài văn con tả về mẹ rất là hay và cảm động. Mẹ nghĩ là khi con có cảm xúc với một chủ đề nào đó thì ngôn ngữ cứ thế nó tuôn ra ở bút. Mẹ nhớ con tả mẹ là người như thế nào rồi chăm con ra sao, ví dụ con bảo là buổi sáng mẹ làm gì, nấu bữa sáng cho con thế nào, đi học về mẹ hỏi con ra sao, buổi tối mẹ thường đọc chuyện cho con nghe, rồi đến sinh nhật thì mua bánh kem và kẹo bánh tổ chức sinh nhật cho con, rồi mẹ yêu con nhất trên trần đời cũng như con yêu mẹ nhất trên trần đời. Đó, con thấy chưa, khi con có cảm xúc thì con viết rất dễ dàng thôi.

Chắc là thằng Thối rồi thì cũng học gene dốt văn như mẹ thôi. :))




No comments:

Post a Comment