Thursday, December 11, 2014

Warm heart

Ai Len đã vào Đông, đi ra đường nếu không có găng tay thì cóng hết cả. Mọi thứ phải bịt kín mít, duy chỉ có cái mặt là chịu vì ở nước ngoài tự nhiên có người bịt mặt là họ nhìn cứ như từ trên cung trăng xuống.

Lên Dublin dự tiệc Giáng sinh. Đến vào buổi trưa và mình có một buổi chiều lang thang quanh khách sạn. Vì là khách sạn đã ở lần trước nên lần này mình quyết định đi đường khác ngược chiều với đường mình đã đi. Dublin lạnh như cắt, tay dù đã đeo găng và cho vào túi áo thì vẫn như đang ngâm trong nước đá. Đặc biệt những lúc lôi máy ảnh ra chụp thì không thể dùng găng vì màn hình cảm ứng không đọc được từ găng tay, nên cứ tay trần mà chụp ảnh. Một buổi chiều phơi tay như thế, tay mình như đông cứng.

Cho tay vào túi áo, em nhớ anh vô cùng. Nhớ bàn tay lúc nào cũng ấm như vừa nhấc ra từ nồi than của anh, kể cả khi vừa rút tay ra khỏi nước. Ngược lại, mùa Đông tay em lúc nào cũng lạnh vì suốt ngày phải ngâm nước, làm việc. Đến lúc lên giường bàn tay em lúc nào cũng buốt. Những lúc như thế em lại vật nài anh ủ ấm tay em. Có hôm lên giường thì anh đã ngủ, em tinh nghịch thò bàn tay như đá khua khoắng trong người làm anh giật thót mình tỉnh giấc. Tay thôi vẫn chưa đủ, chân em cũng thế. Để làm ấm, em lại thò chân mình vào giữa 2 chân của anh. Đi dọc đường cứ nghĩ đến đoạn được anh ủ ấm, tay em có phần bớt cóng. Anh bảo những người tay ấm thì có trái tim rất nồng ấm. Oh, rứa tim em không nồng ấm à. Bạn em bảo, một người mẹ yêu con nhiều như em thì chắc chắn phải có trái tim nhân hậu. Nhân hậu và nồng ấm có khác gì nhau đâu. Vì tay anh ấm rồi, tay em ấm nữa thì anh ủ ấm cho ai.

Em dặn này, bàn tay ấm áp đỏ chỉ dùng để ủ ấm cho mỗi bàn tay của em thôi nhé. Nếu có ai đó cần bàn tay anh ủ ấm, anh bảo họ mang găng tay vào và cũng đừng cho họ nhờ túi áo anh để ủ ấm, vì trong túi áo anh đã có tay em rồi, nhớ chưa.



No comments:

Post a Comment