Thursday, December 18, 2014

Bảo hòa

Nếu hiểu bảo hòa là ở một trạng thái mà dù có bị tác động như thế nào thì cũng không thay đổi thì mình đang ở trong trạng thái đó. Còn một bài tiểu luận chưa nộp nhưng mình không thể đọc thêm, viết thêm hay làm gì thêm với nó. Thôi thì cứ nghe lời chồng một lần cho cái sự học là Em cứ thả một lần, rồi sẽ qua và chẳng có gì quan trọng cả. Nhưng em muốn đạt điểm cao như em mong muốn. Em suốt ngày cứ lo là em không làm được cuối cùng điểm của em lúc nào cũng cao rứa túm lại lần ni không hài lòng thì là mấy điểm. Lần ni thì không biết được anh ạ, vì khi đọc câu hỏi em nghĩ viết ra một đường, đến lúc nói chuyện với cô thì lại lòi ra hướng khác, xong cái chát với con bé trong lớp nó lại giải thích em một đàng nữa. Túm lại là em đang đứng giữa ngã ba đường mà rẽ đường nào cũng chết mà không rẽ cũng chết và đứng yên lại càng chết nên em đi theo kiểu loằng ngoằng, nghĩa là em cứ lộn lui lộn tới ba đường kia. :)

Ngày mai mình chấm dứt chuỗi ngày u ám và tự cho phép mình hưởng thụ một chuyến đi chơi dài ngày. Ba cha con ở nhà đừng ghen tị với mẹ nhé vì những gì mẹ trải qua so với những gì sắp tới mẹ hưởng thụ thì chỉ là một chút nhỏ nhoi bù đắp thôi. Mẹ phải lấy lại tinh thần và sức lực để còn chiến đấu tiếp cho cuộc chiến cam go lần 2 và lần 3 nữa.

2 tuần qua, nghĩ lại mình thật sự ngưỡng mộ tinh thần chịu đựng của mình. Giờ tả lại cũng rùng mình sao mình có thể chịu đựng giỏi thế. Một mình ở trong nhà, chỉ biết có mỗi đi từ giường tới bàn học rồi ra bếp nấu ăn. Cả ngày từ sáng đến tối không gặp ai, không trò chuyện với ai và thậm chí là không thấy ai. Đã rứa thời tiết ở Ai Len mùa này mưa mô gió nấy, trời xám xịt. 9h sáng mới sáng, 4h chiều đã tối, nên cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài đã hạn hẹp giờ còn ngắn ngủi hơn. Miệng chỉ dùng để ăn thôi, k để nói. Nghĩ lại thì giống như trong phim tên gì mà quên mất là ông chồng nhốt vợ ở tầng thượng, không cho tiếp xúc với ai, mãi đến khi thằng con trai phát hiện tiếng động thì mới biết mẹ mình ở đó. Mình k bị nhốt nhưng mà là tự nhốt thì nó cũng chẳng khác gì cả. Tiếp thêm một tuần như này nữa chắc là mình sẽ hóa tâm thần.

Bài tiểu luận thực sự là không hài lòng lắm nhưng mà kệ, giờ đầu óc không còn tỉnh táo để suy nghĩ gì hơn được nữa. Cứ kệ một lần, cứ bừa bãi một lần, cứ không cầu toàn một lần, cứ không phải mình một lần thì đã sao.

Ảnh: Đi làm từ thiện cùng đoàn du học sinh 2014-2015 tại Hòa Bình. 




No comments:

Post a Comment