Saturday, December 6, 2014

Going home

Hẹn hò một hồi, nào là mày sang Thụy Điển xong tao đến thăm mày từ Hà Lan, xong tao với mày đi Pháp nhởi bla bla. Đặt cuộc hẹn với Đại sứ quan xong xuôi. Đùng cái, một sáng yên bình, con kia nó bảo mày biết không tao đã đặt vé ngày thứ Tư về Uganda rồi. Mình nghe xong suýt khóc luôn trước mặt nó. Ôi trời ơi, nghĩa là từ ngày 10/12 đến ngày 12/1 năm sau mình vật vờ ở nhà một mình. Cái cảm giác này mình rất khó để vượt qua. Khó khăn nhất là từ ngày 10-19/12 khi đó mình còn 2 bài tiểu luận và lọ mọ ở nhà một mình. Làm sao để vượt qua đây.

Méo mó có hơn không. Nó ở cùng, nhác như troi, bẩn như hủi, đi qua phòng nó nhiều lúc mình giật ngửa vì mùi rất khó chịu nhưng cái cảm giác buổi tối đi ngủ và buổi sáng thức dậy thấy có tiếng động ở phòng bên cạnh làm cho mình có cảm giác, trên thế giới này không chỉ có mỗi mình mình. Cũng may là phía trước nhà là đường cái, phía sau nhà là bãi đỗ xe của khách sạn, nên thỉnh thoảng mình còn thấy bóng người. Lạc giữa rừng nó có giống vầy không?.

Mình đem tâm trạng này than với mấy đứa trong lớp, và dặn là thỉnh thoảng tụi bây thả cho tao một cái email để kiểm tra xem tao còn alive trong phòng không nhé, làm chúng nó cười ngã ngửa.

Hay là đi kiếm con mèo về nuôi cho có tiếng nhỉ!

2 chó con thối hoắc của mẹ ơi, mẹ phải làm sao đây hở!?





No comments:

Post a Comment