Saturday, November 1, 2014

10 months to go

Cảm giác hôm nay thật tệ. Thấy buồn và cô đơn vô hạn. Đã 3 tuần nay, từ chiều thứ 5 trở về nhà thì kể từ lúc đó trở đi đến sáng thứ Ba tuần tiếp theo mình không hề bước chân ra khỏi cửa. Từ trên giường xuống là ngồi dí mặt vô máy tính, trừ những lúc ăn cơm và đi vệ sinh. Cắm mặt vào đọc, đọc, viết viết. Cứ như cả thế giới không còn ai, mỗi mình mình trên đời. Thấy trống vắng lạ lùng. Những lúc thế này, mình nhớ chồng nhớ con không thể nào tả được. Nếu có phép màu, mình ước cứ 1 tháng (1 tháng thôi cũng được) cho mình được ôm 2 cục yêu của mình khoảng 5 phút thôi cũng được, để mình lấy lại năng lượng và tinh thần đã mất.
Vậy mà mới tròn 2 tháng. Còn những 10 tháng nữa. Biết đến khi mô được trở về nhà đây? 10 tháng tới mình sẽ vượt qua thế nào đây?
Hôm nay, con cùng nhà nó đi đâu đến tận tối mịt vẫn chưa về làm mình càng quạnh hiu. Mặc dù có hắn ở nhà thì 2 đứa cũng chẳng ngồi buôn chuyện, thậm chí có ngày từ sáng đến tối chưa nhìn thấy mặt nhau nhưng cảm giác bên cạnh mình có người là vẫn yên tâm hơn. Nếu là ban ngày thì mình còn vớt vát gọi điện về gặp 3 cha con nhưng từ chập choạng tối thì bên đó là giờ ngủ, có muốn cũng không gọi được. Một mình trong phòng, trước mặt cách 50m là đường, sau lưng là bãi đỗ xe, tịnh không thấy bóng người. Cảm giác như một mình trong rừng vắng, lo lắng, sợ hãi, bất an, đủ cả.
Tối hôm qua là lễ Halloween, các bạn Việt ở đây có party và mời mình đến nhưng mình cũng k buồn đi vì không có tâm trạng. Bài vở thì viết chưa xong, đi thì suốt ngày đi bộ, đến đêm về lại lê chân đi bộ về oải quá nên mình từ chối.
Chắc là mình nên đổi nếp sinh hoạt một chút để thấy 10 tháng tiếp theo không đáng sợ lắm. Còn bây giờ, mình mong con kia về quá, về để mình có cảm giác là mình đang tồn tại, đang có người biết đến sự tồn tại của mình ở đây.
Hay là nghe nhạc nhỉ? Uh, đúng rồi.

No comments:

Post a Comment