Nếu mỗi ngày không gọi điện được về nhà chắc là có ngày mình quên mất khả năng nói. Từ sáng đến tối, có mỗi mắt và não làm việc, còn lại tai và miệng không sử dụng đến.
Cảm giác nhớ con càng ngày càng tăng lên và chuyển sang một cung bậc khác rất khó kiểm soát. Cứ nhìn vào màn hình là ruột gan cồn cào, thấy mình thật bất lực. Mỗi lần thấy con mệt, con bị va vào đâu, muốn lại ôm ấp nựng nịu để con bớt đau nhưng không làm được. Sáng nay 2 anh em ôm nhau, giỡn nhau làm em cu thối của mẹ bị dập lợi một chút xíu. và theo bản năng em lại chìa ra cho mẹ xem. Nếu mẹ ở nhà thì mẹ sẽ ôm em thật chặt vào lòng, thơm em vào chỗ đau, thơm khắp mặt cho đến khi em hết kêu đau thì thôi. Đây mẹ chỉ biết nhìn qua màn hình một cách bất lực, chỉ biết nựng con và nước mắt chảy ra.
Mình bản thân đã mu khooc, giờ chỉ cần đụng một chút thôi là nước mắt cứ thế tuôn ra. Cứ như trái chín nẫu trên cây, giờ chỉ cần gió lay nhẹ là rụng. Mình rất sợ, nếu tình trạng này kéo dài chắc là mình bi stress mất. Ngực lúc nào cũng như có vật gì đè nặng, khó thở, toàn phải thở hắt ra. Cứ nặng trĩu trong lòng không giải tỏa được. Đúng rồi, một người yêu con đến điên cuồng như mình mà xa con 1 năm thì làm sao tránh được cảm giác này.
Thời gian ơi, trôi thật nhanh đi. Trôi thật nhanh để con về với con của con, với chồng của con, với ba mạ của con và với quê hương của con.

No comments:
Post a Comment