Sunday, November 16, 2014

Khi ta 20

Ngồi học mà cứ nghĩ vẩn vơ nên lôi blog ra viết để tập trung đầu vô một chỗ. Vài ngày nữa là ta tròn 40 tuổi. Cái tuổi mà khi ta còn đôi mươi, thấy ai tầm tuổi này là ta thấy họ già kinh khủng, vậy mà giờ đến lượt ta cũng 40. Hèn chi mà đi ra đường mấy đứa loai choai cứ gọi ta bằng cô xưng cháu. Nhưng ta cứ không chịu nhận mình già. Ta ảo tưởng quá. Ôi đã 40 tuổi rồi ư!?

Khi ta 20, sinh nhật năm đó hình như ta làm ở một quán cafe bên thành nội. Có 2 người tình nguyện đến trang trí quán cho ta. Hình như ở trên tường có số 20 cắt bằng giấy và 2 ngọn nến. Hôm đó hình như ta trang điểm hơi đậm (hồi đó có biết trang điểm chi mô), mặc một bộ váy kẻ đen trắng và khách mời là 2 đứa bạn thân của ta, 2 chị yêu của ta và 2 tình nguyện viên cùng một vài người khác nữa. Hôm đó ta cũng chụp khá nhiều ảnh và một trong số đó bị đánh cắp và được dán ở đầu giường của ai đó.

Thời gian trôi thiệt là nhanh, vậy mà 20 năm nữa lại qua. Chẳng mấy chốc ta trở thành một bà già 60 tuổi nhăn nheo. Ôi chao, k dám nghĩ tiếp. Thực sự ta không muốn già, ta muốn ta trẻ mãi.

Ước muốn của ta bây giờ đang trở thành hiện thực vì khi ta sang đây, chưa có ai bảo ta quá 30 tuổi cả. Kỷ lục là có bà chủ nhà trọ nơi bạn ta đang ở đoán ta 20, ông thầy cũng đoán ta tầm 20 vì khi đưa ra một bài báo cách đây 20 năm, ổng bảo "thôi, em đừng đọc bài này vì khi đó em mới chỉ là một đứa bé mới đẻ", lúc đó ta định mở mồm đính chính là "ơ, nhưng khi nớ em đã 20 rồi thầy ơi", nhưng kịp ngậm lại. Rồi các bạn trong lớp ta đứa thì đoán 23, 24, 25, 29. Cái con ở cùng nhà và lũ bạn da đen của hắn bảo ta trông chả khác gì một em ở Dublin "trông 2 đứa bây bằng tuổi" trong khi em đó thua ta 16 tuổi.

Vậy ta trẻ hay già nhỉ? Ta biết sự thật về tuổi tác không thể nào biến đổi nhưng ta tự hào vì có một tâm hồn rất trẻ trung và khuôn mặt ít nếp nhăn mà đáng lẽ ra ở tuổi ta, nếp nhăn ở đuôi mắt phải chằng chịt rồi nhưng ta vẫn chưa có nếp nào, thỉnh thoảng cười hăng quá mới có. Âu cũng là trời bù lại cho đối mắt một mí xấu xí của ta.

Ta vẫn sẽ giữ mãi tâm hồn tươi trẻ để ít ra đến lúc ngoại thất điêu tàn thì nội thất vẫn lung linh. :) À, nhưng mà ta cũng phải bắt người mô đó mà suốt ngày nhăn nhó cũng phải có tâm hồn trẻ trung như ta không vài bữa một bên thì cứ lẩm bẩm còn một bên thì hót líu lo kể cũng kỳ. Ai đó mà đọc được thì lo mà tập làm cho tâm hồn trẻ trung đi nghe chưa.





No comments:

Post a Comment