Hôm nay biết kết quả môn đầu tiên đạt khá, mình sướng run cả người, đi dọc đường về vừa đi vừa cười, ai nhìn thấy được chắc tưởng bị hâm. Về nhà khoe với con kia, nó bảo sao mày không mua rượu ăn mừng, tao mà được điểm như mi là tao mua rượu. Tao mừng quá có nghĩ được chi nữa mô mà rượu với bia, chừ tao nấu chi ăn đã chơ đói bụng quá rồi. Vậy là bước lên được một bậc dài, còn những 5 bậc nữa cho đến hết tháng 12. Một nấc thang không dễ trèo chút nào, phải cố thôi. Lại tiếp tục quãng thời gian tu luyện tuần này qua tuần khác không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Gọi điện về khoe với chồng yêu. Chồng bảo, em lúc nào cũng đạt cho mình mục tiêu cao quá, trong tất cả mọi chuyện, nên em cứ phải lao tâm lao lực để đạt được cái em muốn. Đến khi mô thì anh được nghe em kể chuyện em đi chơi, em enjoy cuộc sống ở đó. Mỗi lần gọi điện thì đều thấy em chúi mũi vào học bài. Em cứ tự làm khổ mình. Anh nói đúng, rất đúng. Cái tính này nó thấm vào trong em từ lúc em còn rất nhỏ. Mỗi lần chơi trò gì, em luôn muốn đặt mục tiêu cao hơn cái em có thể dễ dàng đạt được. Nhảy dây thì thay vì có thể chống tay lộn qua dễ dàng như các bạn nhưng em lại muốn nhảy vẫn qua được, vì em nghĩ nếu chống tay lộn qua thì còn gì để phấn đấu. Tương tự như thế, tất cả các trò chơi em đều muốn đưa ra quy luật khắt khe mà chỉ có ai có ý chí mới vượt qua được. Và vì thế mà các bạn thường bảo là nếu mục tiêu cao quá thì hoặc là em nghỉ chơi hoặc là phải chịu chơi chung theo tiêu chuẩn của các bạn. Cái này không biết là một tính tốt hay xấu?!
Chồng yêu, em biết khi vắng em anh rất là vất vả. Đến lúc em vắng nhà anh vẫn không biết áo quần của 2 con trai gồm những loại nào và được xếp ở đâu. Anh cũng không biết ga gối loại nào đi với giường nào. Anh cũng không biết trong nhà có những gì và khi cần thì tìm chúng ở đâu. Rất nhiều thứ anh không biết. Đùng một cái em thả anh lại với 2 đứa nhỏ với 2 ông bà già để đi học. Một mình anh sớm tối lo cho 2 đứa, chăm sóc ông ngoại ốm đau. Anh ngủ không ngon giấc vì phải canh chừng lỡ ông ngoại dậy nửa đêm. Hễ chó sủa anh cũng giật mình thon thót vì sợ ông ngoại thức giấc. Một mình anh xoay xở lo toan bao nhiêu chuyện trong nhà, chuyện học hành của con, chuyện cơ quan rồi lo cho vợ một mình ở xa nữa. Anh vất vả rồi.
Thời gian này là một thách thức lớn cho cả 2 vợ chồng. Chúng mình cùng vượt qua anh nhé. Đến ngày em về, hạnh phúc sẽ tràn ngập gia đình mình, phải không anh?
No comments:
Post a Comment