Hôm nay chồng yêu đi công tác, chỉ một hôm thôi, và thì là đằng nào khoảng cách vẫn thế, nghĩa là chồng có ở nhà hay không thì với mình ở một nơi xa lắc tít mù khơi, vị trí địa lý của chồng không đổi, nhưng răng mà thấy thiếu vắng chi lạ. Sáng trước khi đi, chồng gọi điện chào tạm biệt, mình cứ rứa bật khóc. Dạo ni hay khóc chi lạ, không cố tình nhưng tự nhiên rứa là trào ra.
Trưa nhận đc tin nhắn của chồng yêu trên viber, khi nớ mình mới nhẹ nhõm một tí. Đến chiều đi học về thì lại gọi điện được cho chồng yêu. Khi nớ mới yên tâm. Buồn cười thiệt, chồng đi công tác đúng một ngày một đêm mà cứ như là đi lâu lắm. Dạo ni 2 vợ chồng cứ như hồi mới yêu nhau. Kể ra thỉnh thoảng cứ cách xa nhau đôi khi lại hay, lại thấy nhớ thương nhau nhiều hơn. Nhưng mà xa vừa vừa và lâu cũng vừa vừa chứ đi như mình thế này thì hơi quá đà.
Ngồi buồn buồn chui bô blog nói nhăng nói cuội về chồng yêu, giờ thì phải trở lại thực tại với một đống bài vở.
Nhớ anh lắm, chồng yêu nà.


No comments:
Post a Comment