Sunday, November 2, 2014

Cức xúi

Ở nhà mỗi lần mẹ gọi "yêu ơi", là thằng anh dạ. Đến lúc mẹ gọi "thối ơi" là thằng em lũn đũn chạy ra. Sáng nay mẹ nhắn tin hỏi ba cha con chưa ngủ dậy à thì một lúc sau mẹ nhận được tin nhắn "thằng thối dậy rồi". Mẹ cứ tưởng ba nhắn. Đang định gọi thì mẹ thấy máy đổ chuông. Mẹ cầm lên thì hóa ra thằng em yêu của mẹ. Chú xác nhận là chú nhắn cho mẹ còn ba và anh Hai vẫn đang ngủ. Đáng yêu ở chỗ lã chú nhận chú là thăng thối. Mẹ yêu chú quá, mẹ nhớ chú quá.

Từ dạo blog cũ mẹ có bài viết bài liên quan đến thằng thối và cuộc vật lộn của mẹ với chị An theo thằng thối.

Mẹ chẳng nhớ từ khi nào, chuyện đi ị của thằng thối lại trở thành tâm điểm làm náo loạn cả nhà. Hồi chú mới tập đi, mẹ không tài nào tập cho chú ngồi bô vì chú sợ bẩn. Vậy nên mỗi lần chú ị là chú đứng vịn quanh thành bàn và chú ị. Ị xong một lượt chú chuyển sang chỗ khác ị tiếp đến khi mô ị xong. Nếu biết chú đang ị mà can thiệp là chú nín ngay nên mẹ với chị An âm thầm đau khổ đi dọn nhà mỗi lần chú ị. Thôi thì thà rứa còn hơn như thế này:

Lớn lên tầm 4 tuổi, chú bắt đầu nín ị. Có khi cả tuần chú đi ị một lần, và cũng do mẹ với chị An canh thì mới chộp được còn không chú cứ nín. Mỗi lần đang chơi hay ho mà không thấy bóng dáng chú mô, đi tìm thì y như rằng chú đi trốn và gồng mình để nín ị. Mỗi lúc như thế, nhìn mặt chú mẹ thương lắm nhưng cũng buồn cười lắm. Mặt mày gồng lên đỏ lựng, mồ hôi mồ kê vã ra và khuôn mặt rất đặc biệt mà mẹ không thể nào tả được. Tiếc là mẹ không có cái ảnh nào để mình chứng.

Vậy là công cuộc rình ị của chú bắt đầu. Mỗi lần chú có dấu hiệu buồn ị và nín, thì mẹ và chị An chạy như bay đến vác chú vô bồn cầu. Cảnh tượng như chạy giặc, vì chỉ cần qua trớn một tí là chú tịt, không ị được. Mẹ kể thì ông bà ngoại không tin vì ông bà ngoại bảo buồn ị thì ai mà chịu được mà nín. Chỉ có mẹ, chị An và anh Hai là hiểu được nỗi khổ này. Có thêm anh Hai là đồng minh, và vì là suốt ngày chơi với anh Hai nên mỗi lần có dấu hiệu buồn ị, anh Hai lại hét toáng lên, mẹ ơi, chị An ơi, Tũn buồn ị. Thế là từ hóc hẻm nào đó trong nhà, dù là đang lỡ việc chi quan trọng, mẹ và chị An cũng phi tới vác chú vào bồn cầu. Vậy mà có hôm chú thương tình thì chú ị cho, còn không thì chú lại nín tiếp. Đã rứa, rõ rành rành là chú đang nín ị, mà lúc mẹ và chị An chạy tới thì chú chối phắt và không chịu cho bồng đi vô bồn cầu. Cự qua cự về, chú lại hết cơn buồn ị, mẹ lại thở dài đánh thượt. Đầu mẹ lúc nào cũng nghí đến việc đi ị của chú. Mẹ ăn không ngon ngủ không yên theo chuyện đi ị của chú. Hôm nào chú ị được, mẹ như nhẹ hết cả ngàn cân.

Đến tận bây giờ cái công cuộc đi ị của chú vẫn mang màu sắc huyền ảo. Ai đời, đi ị mà cứ phải nhắc thì mới đi. Nghĩa là hễ 2-3 ngày mẹ chưa thấy chú đi ị, mẹ nhắc và bắt chú đi ị thì chú đi, và ị thật. Mẹ không giải thích được. Rõ ràng chú đang chơi, mẹ bắt chú đi ị, chú vô ngồi một lúc thì cũng ị thật. Mẹ cứ nghĩ là đi ị thì muốn mới đi được, chứ không muốn làm răng mà đi. Vậy mà thằng thối của mẹ lại có độc chiêu đó.

Năm nay chú học lớp 3, nhưng chuyện đi ị của chú vẫn chưa hoàn toàn suôn sẻ, nghĩa là cao hứng thì chú nhả cho 2 ngày một lần, còn không thì là 4 ngày. Hễ quên nhắc là chú cũng quên luôn. Ôi, răng lại có chuyện lạ rứa không biết. Chả bù cho ba chú và anh Hai. Ba chú thì mỗi buổi sáng cứ phải lượn 2 dạo thì mới hoàn thành nhiệm vụ. Ngày nào như ngày nấy. Cũng lạ không kém. Còn anh Hai thì cứ ăn trưa xong là chú lại phi vào nhà vệ sinh. Người ta bảo ăn xong mà đi ị liền là nghèo, nhưng thôi thì nghèo một tí mà suôn sẻ rứa cũng được vàng yêu của mẹ hè. :)

Mẹ nhớ lại cái hồi cao điểm đó, mẹ và chị An đúng là suốt ngày chạy theo canh cái đít của em. Giờ thì mẹ cũng suốt ngày chạy theo đít em nhưng không chỉ để canh và còn để ôm và úp mặt vào hít hà 2 cái mông tròn quay cứng ngắc.


No comments:

Post a Comment