Hôm nay học về food, công nghệ biến đổi gen, về chính trị sinh học, về toàn cầu hóa, về sức mạnh sinh học ...., đoạn có nói về sự biến mất (tuyệt chủng) về các giống loài bản địa làm mình nhớ lại vườn ổi nhà mình ngày xưa.
Khi mình lớn lên và biết tự ăn, thì nhà mình đã có rất nhiều cây ổi. Nào là ổi xa lị, ổi sẻ (hình như bữa ni gọi là ổi gân, găng chi đó), ổi mỡ, ổi gì gì, nhiều lắm. Trong đó có 3 cây ổi mà đến giờ mình vẫn không quên ấn tượng về nó. Cây thứ nhất nó nằm ngay ở đường đi (ở chỗ bây giờ cũng là một cây ổi, gần chuồng bồ câu), quả rất sai nhưng ăn vào nhạt toẹt. Không biết có cố tình hay không nhưng nó như là một món quà dành cho khách đến chơi vì ai cũng có thể hái và ai đã hái và ăn thì không muốn ăn quả thứ 2 vì nó rất nhạt (tức là so với ổi ngày xưa chứ so với bây giờ thì có nhạt rứa chơ nhạt hơn nữa cũng là của quý). Cây thứ 2 ngay sát vách nhà (bây giờ là vị trí của garage ô tô). Cây này gọi là ổi xa lị vì quả nó rất to (to so với hồi đó), và chỉ có khách quý mới được mời. Cây ổi này là lãnh địa của anh Hải vì chỉ có ảnh mới trèo lên hái được chứ 2 chị em mình thì chỉ có đứng ngước lên chờ ban ơn. :) Quả thì to, cơm thì dày, và khi chín thì nó có màu trắng cùng với màu vàng cháy. Ăn vừa thơm và vừa ngọt. Cây thứ 3 là cây ổi sát vách nhà bếp, mà ở dưới ba mạ vây lưới nuôi vịt, nên cây ổi đó gọi là ổi chuồng vịt. Mình chưa bao giờ được nếm lại mùi vị của loại ổi này từ khi nó biến mất. Rất khó tả. Giống ổi này rất lạ, khi chín thì nó phải chín đều cả quả thì ăn mới ngon, chứ chỉ chín đầu mút thì chỉ ăn được mỗi phần đó, còn lại rất chát. Vị của nó rất béo, thịt trắng và thơm lừng. Mình nhớ, là vì nó ở ngay cạnh nhà bếp, mà ở giữa nhà bếp và nhà lớn có một hành lang đổ bằng, khá thấp. Mình cứ đạp chân vô cửa sổ phòng ngủ của ba mạ là nhảy tót lên đó rồi leo lên mái nhà bếp, tụt qua phía ngói bên kia rồi từ đó bu qua cây ổi. Đường đi dài hơn nhưng sạch hơn vì dưới gốc cây toàn cứt vịt. :) Có hôm cứ rứa ngồi trên mái nhà ăn cho đã nư rồi xuống.
Rồi khi mình lớn lên, chả nhớ từ năm nào, thì mình không nhận ra sự hiện diện hay biến mất của chúng nó nữa. Hình như là do bão. Và từ đó đến nay thì chúng nó biến mất hoàn toàn, dù mình được ăn lại bao nhiêu lần ổi nhưng chả có vị nào giống như vị của ngày xưa.
Đó chỉ là 3 cây ổi đặc trưng, ngoài ra khắp vườn có rất nhiều cây ổi sẻ (giống như loài ổi hoang), ruột đỏ, thơm lừng, chúng thường đc dùng cho tụi trẻ con trong xóm đến vặt và cho chim ăn.
Mình nhớ tới ngày xưa. Ngày đó mình còn rất bé và ba mạ còn rất trẻ và khỏe. Giờ mình gần bằng tuổi của mạ mình ngay xưa rồi, tầm khoảng 5-7 năm nữa thôi. Thời gian làm cho rất nhiều thứ thay đổi, vườn nhà mình có vẻ chật chội hơn, ba mạ mình già đi nhiều lắm rồi và thời gian đối với ông bà chỉ tính bằng năm chứ không tính bằng thập kỷ nữa.
Thời gian thì vĩnh hằng còn những thứ xung quanh nó thì hữu hạn.
Lần tới, mình sẽ mô phỏng lại khu vườn phía sau và sẽ có rất nhiều sự tiếc nuối nữa mà nếu bây giờ mình không viết thì chắc vài năm nữa mình cũng không nhớ nổi để mà viết. Thôi thì cố gắng thưởng thức nó bằng trí tưởng tượng cũng đc.
No comments:
Post a Comment