Hôm nay mình lại khóc. Nghĩ đi nghĩ lại, khóc là một bản năng tự nhiên của con người để giải tỏa tâm tư tình cảm của con người vượt đến ngưỡng không thể dừng lại ở việc cảm nhận hay lời nói. Vậy nên, nếu lúc nào cần khóc thì cứ khóc cho thoải mái. Thỉnh thoảng khóc e đôi khi lại tốt cho mắt nữa chứ chẳng chơi.
Hồi còn trẻ (When I was young), mình luôn tỏ ra là một người cứng rắn nên hầu như chả khóc bao giờ, vì nghĩ rằng khóc là hèn, là nhút nhát, là yểu điệu thục nữ, là v.v. những gì tiêu cực. Và nói cho cam quả là cũng chẳng có lý do gì để khóc. Chả bao giờ bị hay bỏ người yêu để buồn rầu mà khóc, chả bao giờ bị ai đánh hay mắng để mà khóc, chưa bao giờ trải nghiệm những đau khổ như bị điểm kém hay mất mát to lớn để mà khóc... vậy nên khóc là một phạm trù đối với mình rất là mờ nhạt.
Có phải khi con người ta sinh ra thì được lập trình phải khóc chừng đó lần và rơi chừng đó nước mắt trong cuộc đời không. Nếu thế thì đây là quãng thời gian mình khóc và rơi nước mắt bù cho thời gian mình còn trẻ. Thôi thì đời bắt vậy thì mình theo, chống làm gì cho bất quy tắc tự nhiên.
Gọi điện về thấy cả nhà đang quây quần ăn giỗ cố nội ở nhà bà nội. Nước mắt mình lại trào ra. Chỉ là không thể ngăn được. 3 tháng, nghĩa là mới đi được 1/4 quãng đường. 1/4 quãng đường này lấy đi của mình bao nhiêu là tinh thần, sức lực và trí tuệ. Vậy mà vẫn còn 2 đỉnh núi cao vời vợi phía trước mà mình chưa biết phải bò qua như thế nào.
Trong 8 tháng tiếp theo, nếu cảm thấy cần khóc và muốn khóc thì cứ tự nhiên nghe Xíu. Giấu mãi trong người, giữ lại trong người đến một lúc nào đó nó sẽ di căn sang kiểu khác, ví dụ như trầm cảm hay stress gì gì đó thì còn phiền hơn. Cứ khóc đi, nhưng nhớ khóc xong thì lo uống bù nước đầy đủ kẻo da lại xấu, nghe chưa.
No comments:
Post a Comment