Tuesday, October 4, 2016

Số hưởng

Dạo ni nếu ai đó có điều kiện để nhận xét đều phán như đúng rồi "Mi/em/chị sướng". Hehehe. Sướng hay khổ là do mình tự tạo. Và sướng hay khổ là do đánh giá chủ quan của mỗi người. So với người nông dân thì mình quá sướng, còn so với công chúa thì mình vô cùng lam lũ. hehehe

Vậy tóm lại mình, theo đánh giá và cảm nhận của riêng mình thì sướng hay khổ. Mình không có thói quen than phiền hay tự mãn về cuộc sống. Mình chỉ luôn cố gắng để mỗi ngày trôi qua, khi nhìn lại mình không thấy hối tiếc để tặc lưỡi, lẽ ra hôm nay mình phải làm việc này việc kia.

Hơn 40 tuổi, mình càng thấm thía câu "Ông trời không cho ai tất cả cũng không lấy đi của ai hết bao giờ". Hay ví một cách đơn giản thế này, cuộc đời của mỗi người giống như thi thể thao, ai siêng năng tập luyện và nỗ lực hết mình thì đạt huy chương.

Hôm trước mình có hỏi chồng "nếu anh là em của 20 năm trước, liệu anh có đủ can đảm để yêu và lấy một người như anh làm chồng không". Không phải vô cớ mình hỏi, vì dạo ni mọi người cứ ghen tị rằng thì mình sướng, được chồng nuôi. Ô hay, thế 20 năm trước mình âm thầm nuôi chồng và con răng không ai thấy hè. Câu nhận xét của rất rất nhiều người về mối quan hệ giữa mình và chồng hồi đó là "Đũa mốc (chồng) mà chòi mâm son (mình)". Đúng quá còn gì! Chồng hồi đó lương cả tháng không bằng tiền mình đi công tác mấy ngày. Xe đạp không có mà đi chơ đừng nói xe máy. Công việc thì rất là đơn sơ. Trong khi đó, lương của mình đã bằng tiền triệu (khi đó lương nhà nước chỉ vài trăm). Gia đình có tiếng tăm ở Đồng Hới. Không xinh nghiêng nước nghiêng thành nhưng thuộc hàng có đẳng cấp :). Lúc mới đưa chàng về, mạ mới phán một câu "Bao nhiêu đứa ngon lành thì không ưng, đi ưng cái đứa như nghiện xì ke ma túy rứa con". Bởi rứa mà lúc hỏi chàng câu trên xong, chàng khôn lõi đáp "có chơ, vì anh cũng có tài nhìn người như em". Ranh thôi rồi!

20 năm thì cũng phải lớn. Không lớn về kích thước thì cũng phải tăng trưởng về công việc, về kinh tế và về mọi mặt. 20 năm mình lo lắng cho chàng đi học bằng chỗ này chỗ kia, lo lắng nuôi con, sắm sửa mọi thứ.... Thì cũng đến lúc cho người ta được "đền ơn đáp nghĩa" với chứ chẳng nhẽ cứ làm cột trụ mãi. Chống mãi mỏi tay chơ phải à. Đó, những lúc mình chu toàn thì không ai khen 1 tiếng, giờ thấy mình rảnh rang một chút, và nhẹ gánh đi một chút thì lại ghen tị bảo "số sướng". Kể cũng hay ha!

Đó là chuyện vợ chồng, còn chuyện gia đình nữa. Ai cũng bảo sướng "lấy chống mà vẫn được ở nhà ngoại". Không phải vô cớ mà có duyên nợ đó. Duyên đến với ai thì người đó đón nhận. Và duyên luôn đi cùng với nợ.

Gia đình mình có 7 người con, trai có, gái có. Duyên nợ gắn mình ở với ông bà. Một lần nữa, ai cũng bảo sướng. Trong số 100 người nói thì có khoảng 10 người chia sẻ hoàn cảnh "ở với người già thì không thể gọi là sướng". Cám ơn Trời Phật, cũng có người cùng hoàn cảnh. Mình không phủ nhận, ở cùng ba mạ đẻ là một cơ duyên. Và trải qua bao nhiêu thăng trầm thì mình vô cùng tự hảo khẳng định, không một người nào trong gia đình có thể chăm sóc ba mạ tốt hơn mình. Nói thế không có nghĩa là mình chỉ chăm mà không được chăm. Có, rất nhiều. Nhưng việc hàng ngày được chăm sóc ba mạ là một diễm phúc, không cần tính toán thiệt hơn. Mình tin rằng, gieo giống tốt thì gặt quả ngọt.

À mà oái ăm thêm nữa là, ngày xưa khi mình là người bảo trợ cho chàng thì 2 thằng con mình quá nhỏ chả biết gì. Giờ chúng nó chỉ thấy mỗi việc ba chúng suốt ngày "nộp tiền" thì lại bảo mẹ "ăn cướp". hahahaha Giờ thì ai là số hưởng nả!

No comments:

Post a Comment