Bữa xế là bữa ăn vặt trong ngày ngoài các bữa ăn chính. Đối với Tũn thì bữa xế là bữa ăn vặt của chú sau khi đi học về và trước mỗi bữa ăn.
Bữa xế này hình như do ông Ngoại 2 chú tập thói quen. Hễ 2 chú đi học về là ông lại lôi trong tủ của ông đủ thứ bánh ra ... mồi chài. Bánh ông thích nhất là bánh Chocopie. Ông ngoại không còn ở dương thế nhưng hình ảnh và ảnh hưởng của ông thì hiện diện khắp nơi trong nhà.
Mẹ thường nấu đồ ăn sáng cho 2 chú. Ngày nào ăn đồ nước như là cháo hay phở thì khả năng chừa đồ ăn rất khó nên 2 chú ngoan ngoãn ăn hết. Còn hôm nào mẹ cho ăn đồ khô thì y như rằng chú em luôn luôn ăn một nửa, để giành 1 nửa cất trong tủ. Ngay khi đi học về, quăng cặp trên ghế, cởi cái áo (không kịp thay quần) là chú rửa tay và lấy đồ ăn của mình ra nhâm nhi ngồi coi tivi. Trăm bữa như một. Hôm nào không có đồ ăn để giành thì chú mở tủ lạnh, mở tủ đồ khô và lục lọi mọi nơi cho ra đồ chi đó để ăn.
Biết tính chú, mẹ hay làm đồ sáng nhiều ra hơn một tí để giành phần xế cho chú. Hôm nào đồ của chú tự để giành thì không nói, còn hôm nào đồ mẹ giành thì luôn luôn có một bất công xẩy ra và phần nhỉnh luôn nghiêng về phía chú. Chú đi học về lúc nào cũng sớm hơn anh hai nên có đồ ăn gì là chú ăn một mạch, đến lúc nhớ ra thì không còn chi để lại cho anh Hai nữa. Hôm thì những 4 miếng pizza, chú ăn nghoẻn ngoang không còn dấu vết, hôm thì bánh lọc rán chú trừa lại nhõn 1 cái cho có lệ, hôm thì cơm rang chú giành phần lại nhưng lại ăn ngay khi anh Hai về. Một số ví dụ điển hình:
1. Một cái pizza mẹ cắt thành 6 miếng. Thường mẹ sẽ làm 2 cái cho cả nhà. Anh Hai vội đi sớm nên nhiều lắm là chỉ ăn được 2 miếng. Bà ngoại và bacu cũng chỉ tối đa mỗi người 2 miếng, vậy là còn nguyên một cái = 6 miếng. Chú ngồi chú chén còn lại một miếng, mẹ ăn. Lúc anh Hai về, đói bụng quá, mới hỏi chú ăn bao nhiêu miếng pizza. Chú trả lời tỉnh quoeo "mẹ ăn miếng cuối cùng". :))
2. Mẹ biết tính, giành lại 2 bát cơm rang. Phần chú, chú ăn xong xuôi nhưng vẫn thèm. Chú hóng anh Hai về. Anh Hai vừa chân ướt chân ráo bước vô nhà, đi lên lầu cất sách vở, chú ở dưới hỏi với theo giọng rất gấp gáp và không rõ ràng "anh ăn cơm rang không" cùng với động tác thu thu giấu giấu bát cơm sau lưng. Anh thì vừa về, nghe chú hói chi đó không nghe rõ nên mới hỏi lại, thì chú lờ tịt đi và cầm bát cơm rang ăn ngon lành. Đến lúc anh Hai phát hiện ra thì chú thanh minh là chú đã hỏi mà anh Hai không trả lời. :)
3. Sữa chua mẹ làm bỏ trong tủ, chú cứ chén tì tì mà không mời anh Hai. Đến lúc anh Hai nhớ ra thì chỉ có đi vét hộp.
Chú phản ứng ra sao cho mỗi lần mắc lỗi?!
Khuông mặt phúng phính, mắt chớp chớp biết lỗi, mặt buồn rười rượi mà luôn mồm "cu xin lỗi, em xin lỗi, cu ăn lỡ, tại em đói bla bla" đồng thời cứ lẽo đẽo sau lưng anh Hai đến lúc anh hết giận. Và rồi lịch sử cứ tiếp tục lặp lại. Một hồi nản quá, anh Hai mới kết luận "Giờ mẹ đã hiểu vì răng hắn thì tròn vo vo còn con thì xương xẩu ri chưa". hahahaha
No comments:
Post a Comment