Thursday, May 14, 2015

Nàng!

Nếu chỉ dùng một tính từ liên quan đến sắc đẹp để tả thì nàng chỉ được châm chước gán cho từ "có duyên".

Đi từ trên xuống, giống như chụp ảnh từ trên không :) thì nàng có mái tóc nguyên thủy chưa một lần được can thiệp bởi công nghệ làm đẹp. Tóc đen (chưa thấy ai đen hơn), khá mượt, thẳng và có phần óng ả. Nàng khá tự hào với mái tóc tự nhiên này mặc dù nó không được quyến rũ bằng những gợn tóc xoăn bồng bềnh. Một điều đặc biệt của mái tóc nàng là có những lần nàng ủ đến cả 1 tuần (tức là 7 ngày) mà người ngoài vẫn không thấy bẩn, thậm chí còn thấy óng mượt hơn. Trời cho đây mà!

Nàng là cô con gái út trong nhà có 7 người con nhưng chỉ nhõn mỗi nàng có đôi mắt một mí. Hồi còn bé tí, lần đầu tiên biết phân biệt mắt 2 mí với một mí, trong khi tất thảy các bạn có mắt 2 mí thì trơ trọi mỗi mình nàng có mắt một mí, bé tí hin. Đôi mắt là bộ phận trên khuôn mặt nàng thấy mất tự tin nhất. Rồi một ngày đẹp trời, có một cô bạn hẩu khen đôi mắt lệch lạc của nàng đẹp. Cổ khen bình thường thì nàng còn dễ dàng tin theo, đằng này cổ khen mắt nàng đẹp hơn một đôi mắt của một cô khác, mà với đôi mắt to tròn long lanh mọng nước đó cả hàng chục tá bạn trong trưởng khi nhìn vào thì ngay lập tức bị chìm nghỉm trong đó, nên nàng lại càng thấy hoang mang và thấy mất tự tin gấp bội. Rồi thì cuối cùng nàng cũng quên béng đi cái vụ mắt to mắt nhỏ con đậu con bay vì nàng bận quăn đít với 2 tình yêu nhỏ mãi đến khi đôi mắt vớ vẩn của nàng lại một lần nữa bị khen. Lần này lời khen cũng rộng lượng không kém lời khen của cô bạn hẩu "Tôi lạc vào mắt em". Một đôi mắt bé như 2 cọng lá lúa mà vẫn có người bảo đi lạc thì kể cũng tài. Hay là họ nhìn mắt nàng qua kính hiển vi. Nàng tiếp nhận lời khen như một lời mỉa mai nhiều hơn.

Phủ lên đôi mắt tầm thường kia là 2 cọng lông mi ngắn tũn lơ thơ, còn 2 đường chân mày luôn trong trạng thái hoang sơ không tỉa tót.

Nhà nàng có một cái gen thiệt là trội, à không phải mà là dòng họ nội nhà nàng, đó là mũi to và tẹt. Cứ mỗi lần nhìn thấy O em ba là cả mấy chị em nàng thở phào vì ít ra không đến nỗi tệ hại như rứa, mặc dù biết bao nhiêu lần đem đọ (một cách thầm lặng) thì cái mũi của nàng cũng mang số phận hẩm hiu như đôi mắt. Nhưng hình như mụ bà có chút thiên vị đối với nàng nên mũi nàng, mặc dù thô kệch nhưng lại là "thon thả" nhất trong tất thảy các chị em trong nhà. Phù!

Khi cưới nàng, chồng nàng bảo "chỉ vì cái lúm đồng tiền mà phải cưới nguyên một người đàn bà". Bới mãi thì cũng tìm ra được một chi tiết bé tẻo teo trên khuôn mặt nàng đáng để nhớ. Cũng nhờ có cái lúm hạt gạo đó mà nó làm cho nụ cười của nàng tươi hơn một chút và có duyên hơn một chút. Quan trọng là nó giúp nàng lấp liếm cái miệng hơi hô của nàng. Cái lúm hạt gạo đó là tía sáng le lói cuối đường hầm làm cho khuôn mặt nàng.... chỉ khi cười thôi,.. có duyên. :P

Người ta ví, hàm răng đẹp là hàm răng đều tăm tắp như hàng hạt bắp. Oái ăm thay, răng của nàng tự nhiên lòi ra 2 cái răng chuột mà dân gian gán cho một cái tên rất mỹ miều là "răng khểnh". Chả biết nó là lợi hay hại, chỉ biết là không thể làm gì để che hay sửa, ngoại trừ suốt ngày ngậm mồm lại, nhưng éo le thay nàng lại rất hay cười. Vậy thì trời cho sao thì cứ rứa mà nhận.

Tất cả những nét vụng về, cọc lệch và không đáng nhớ đó được đặt trên một khuôn mặt tròn nhỏ xương xẩu. Ngay cả khi nàng nặng 70kg thì khuôn mặt đó mới đạt đến độ căng thông thường, còn lại thì toàn thấy xương. Xương lõm vào chỗ thái dương thành 2 hõm sâu mà nếu nàng nằm nghiêng xuống thì nó giống hình lòng chảo như chỗ cho thành niên trượt ván. :(

Cuối cùng, trong khi tất thảy các chị trong nhà có làn da trắng thì mẹ nàng tả làn da của nàng là "u u lá dâu", hay còn gọi là nâu nâu. An ủi sót lại cho nàng là khi kiểm tra da, nàng được phán là "có làn da khỏe". Khồng, con gái Việt thì chỉ muốn da trắng, da mịn thôi, khỏe không có màu.

Nàng hoàn toàn ý thức với vẻ đẹp rất khiêm tốn (khồng, làm gì đẹp mà khiêm với tốn) nên chẳng bao giờ dám nhoi ra. Vì nàng chả bao giờ nghĩ mình đẹp nên nàng áp dụng biện pháp "lãng quên cho đỡ tủi". Có thể vì sự thờ ơ đó mà tự nhiên thiên hạ lại thấy nàng đẹp. Ôi chao là sung sướng.

Tôi thích những cô gái nào đẹp nhưng họ không nghĩ là họ đẹp. Điều đó quyến rũ tôi nhất.

Làm thế nào để tôi thuyết phục được em rằng em rất đẹp!

Em có biết là em rất đẹp không?!

Có một thằng bạn hẩu thắc mắc "gái Việt chỉ rơi vào một trong hai trường hợp: ĐẸP thì luôn được zai Việt thích; XẤU thì được zai Tây thích. Răng mà bà lại được cả zai Việt và zai Tây đều thích". Rứa thì là vẻ đẹp đáng tranh cãi rồi.

Không, vẻ đẹp của em không đáng tranh cãi mà là rất đáng nhớ! 

Rốt cuộc nàng vẫn rất tự tin khi luôn có 2 người đàn ông xem nàng đẹp nhất trong tất cả những người con gái, đó là 2 con trai của nàng. Vậy thì nàng hạnh phúc quá rồi còn gì. Nếu muốn thấy mình đẹp, nàng luôn hỏi 2 chú, và câu trả lời trung thành luôn là "mẹ đẹp hơn" (vì nàng thường yêu cầu so sánh nàng với ai đó).

Một buổi chiều không thể tập trung viết bài, ngoại trừ viết nhảm. Mười ngày nữa thôi là có thể ôm hôn những người đàn ông của nàng rồi. Nàng rạo rực chẳng làm chi nên hồn. Lời hứa với thầy cuối tuần nộp 5 ngàn từ (20 trang) mà nàng mới tòm tem ở trang thứ 2. Kệ, cứ xem như chuyện viết bài như một chuyện tình, nếu không yêu thì không thể ép. hehehe





No comments:

Post a Comment