Những ngày này cô ấy có tâm trạng rất khó tả. Cô rất vui, vui lắm vì cô sắp được gặp những người cô yêu thương. Cô sẽ được vùi đầu vào ngực của người đàn ông cô yêu, được úp mặt vào 2 cái mông tròn quay của 2 đứa con mà cô yêu hơn cả tính mạng. Cô sẽ được ở trong vòng tay yêu thương của gia đình và bạn bè cô.
Nhưng thỉnh thoảng cô lại giật mình rơi tõm vào hư không vì cảm giác sắp phải xa cái nơi cô đã gắn bó suốt ròng 9 tháng. Sự gắn bó vừa mang sự tự nguyện vừa bị ép buộc (đó là cô tự ép), bởi chỉ những lúc đến trường, cô với nó mới xa nhau, còn lại cô cứ ở lì trong nó, quanh quẩn trong nó. Ngoành lại thì thời gian trôi nhanh thật. Cứ như cô vừa mới bước chân đến xứ sở xa xôi này. Bạn bè cô bảo "ơ, em vừa mới thấy chị sang giờ chị lại về à?".
Nhớ những ngày đầu cô mới đến, thời gian trôi như trêu ngươi cô. Ê ẩm mình mẩy thì cũng mới chỉ tròn 1 tháng, tức là bằng 1/12 (như chồng cô tính). Nhìn lại quãng thời gian cô đã trải qua, cô mới thấy mình thật dũng cảm. Sự dũng cảm mà ngay cả cô, cô cũng k hề tưởng tượng được là cô sẽ vượt qua nó. Trong một lần tò mò không nhịn được, thầy giáo hỏi cô "em đã 40 tuổi, lý do gì làm em quyết định tạm xa chồng con một thời gian dài để quyết tâm đi học. Tôi chỉ rất ngưỡng mộ tinh thần của em và muốn tìm hiểu động lực đó là gì". Cô đi học khi tuổi chẳng còn trẻ. Chị bạn cô khuyến khích cô "em tìm cơ hội đi, đừng để lỡ như chị" nhưng đó không phải là lý do chính. Nếu tính thời gian đi làm thì cô cũng chỉ đóng góp thêm chừng 15-20 năm rồi sẽ lui về vị trí làm vợ làm mẹ trọn vẹn và trong thời gian đó thì việc một người với chuyên ngành A, lại làm nghề X, Y, Z thì khó lắm, khó trong một xã hội mà người ta chỉ xem trọng dựa trên một tờ giấy. Lý do nữa là cái ngành cô đang học đây tập trung vào những vấn đề mà đất nước cô đang đối mặt (Môi trường). Và cuối cùng, quan trọng nhất đối với cô là cô muốn 2 đứa con của cô thấy rằng mẹ chúng làm được thì chúng cũng sẽ làm được.
Cô sẽ nhớ nơi này. Nhớ lắm. Cô sẽ nhớ một cái garage ô tô phía sau ngay cửa sổ phòng cô, mà nhờ nó cô thấy đỡ vắng vẻ trong những ngày cuối tuần không bước ra khỏi nhà. Cô nhớ con đường từ nhà đến trường, sẽ qua một lối rợp cây, lá đổi theo mùa. Cô nhớ cái siêu thị be bé mà mỗi khuôn mặt người thu ngân cô đều quen mặt. Cô nhớ cái lối mòn nhỏ phía cửa sau Khoa cô theo học mà cô thường chui vào để xe đạp. À, cô sẽ nhớ chiếc xe đạp lắm. Và cô nhận ra là cô chưa chụp ảnh với nó bao giờ.
Cô sẽ nhớ và đang nhớ những buổi học mà khi cô bước vào ngơ ngác thế nào thì khi bước ra khỏi lớp ngác ngơ còn tăng thêm vì cô không hiểu thầy cô vừa nói gì. Cô sẽ nhớ giọng nói và sự biểu đạt của từng thầy cô đã dạy. Và vì điều này cô sẽ dành nguyên một entry để tặng họ.
Cô nhớ cái GIS lab mà cô chỉ vào dùng để in bài đọc chứ chả bao giờ ngồi trong đó quá 1h để học như những bạn cùng lớp, cùng khóa, đơn giản là cô phải thoải mái thì cô mới học được.
Cô nhớ lắm, nỗi nhớ đó có thể sẽ theo cô một thời gian dài trong cuộc đời cô, ngay cả khi viết những dòng này thì cô đã thấy nỗi nhớ đã xâm chiếm gần trọn lồng ngực cô rồi.
Một đất nước xinh đẹp, những con người quá đỗi thân thiện, tại sao lại không nhớ. Vậy thì hãy nhớ đi!
I MISS YOU!
No comments:
Post a Comment