Cuối cùng cái ngày mong đợi mỏi mòn cũng đến. Lần này cảm giác ngồi trên máy bay không còn run rẩy nữa. Chuyến bay từ Dublin sang Paris bay nhẹ nhàng. Vì thức gần nguyên đêm từ hôm trước, nên lúc ngồi trên máy bay, mình gật gù từ lúc cất cánh đến lúc hạ cánh. Cơ trưởng hạ cánh nhẹ đến mức mình chả nhận ra đã tiếp đất từ lúc nào. Cũng may thời gian chờ giữa 2 chuyến bay không dài, đủ để di chuyển từ nhà ga này sang nhà ga kia. Việc di chuyển từ lúc hạ cánh từ Dublin sang Paris phải đi trước hết bằng xe buýt mất 20 phút từ chỗ đỗ máy bay đến cửa nhà ga, thì phải biết nó xa cỡ nào. Từ cửa ga đó phải bắt skytrain sang một nhà ga khác nữa mới đến được cửa lên máy bay về Việt Nam. Sân bay quốc tế rộng thênh thang, nếu một người không biết tiếng thì sẽ rất khó mà di chuyển.
Mặc dù vé của Airfrance nhưng lại bay VNA. Lần này máy bay trống trơn, mình ngồi một mình một dãy nên tha hồ nằm thẳng cẳng. Điều kiện thoải mái là thế nhưng không ngủ được chút nào hết, dù bay suốt 11 tiếng. Đến khi cơn buồn ngủ kéo đến thì là lúc hạ cánh. Ngồi trên máy bay, bụng cứ đói liên hồi. Đi máy bay nhiều nên mình biết thêm nhiều chiêu chứ không như ngày xưa, ngồi trên máy bay đói khát gì thì cứ phải chịu. Nếu đi máy bay đường dài, lúc nào khát nước hoặc đói bụng thì cứ tới chỗ họ để đồ ăn (thường là ở chỗ phân cách từng buồng, sau mấy cái toilet) thì tha hồ uống nước hay nước trái cây. Mình cứ hết nước là xách chai đi lấy nước. Ở đó có sẵn mì tôm và banh sandwitch nữa. Ăn uống no say, ngủ không được, mang máy tính ra học bài, cũng may đọc được một tập tài liệu. Đọc xong thì vừa hết pin và buồn ngủ. Đang ngủ lơ mơ thì lại phải ăn sáng để hạ cánh. Ăn xong cố chợp mắt một chút nhưng không tài nào ngủ được vì cảm giác trộn lẫn của nhiều cảm xúc khác nhau: Nhớ Galway và mong ngóng trở về nhà.
Hạ cánh xuống Nội Bài và ra khỏi máy bay lúc 7h kém 15, mà mãi 30 phút sau mới lấy được hành lý. Đi bus sang nhà ga quốc nội để bay về. Đoạn này mới gọi là hành xác. Để tiết kiệm cân nặng, mình chất trên người 1 cái áo len, 1 áo khoác ngắn và một áo khoác dài và dày. Xuống Nội Bài, vẫn chưa cởi ra được vì còn thêm một chặng nữa. Ngồi chờ lên máy bay để cởi mà người như trong nồi hầm.
Xuống sân bay, chờ lấy hành lý đã thấy ba khuôn mặt đáng yêu chờ sẵn ở cửa. Đã dặn trước là gặp vợ thì phải ôm hôn thắm thiết mà chàng vẫn không chịu, thậm chí cả cái cầm tay. Mình sán vô áp nà để ôm mà chàng không cho, bảo xấu hổ lắm. Ơ, buồn cười nhỉ! Ôm vợ mà cũng xấu hổ là răng?
2 chú dính lấy mẹ kể từ khi mẹ về đến nhà, không rời nửa bước. Mẹ hỏi, vì răng lúc gọi điện thì lơ là rứa mà chừ thì dính như sam. 2 chú bảo, mẹ gọi thì cũng chỉ nói chứ không ôm được. Mẹ vắng nhà lâu rứa mà 2 chú vẫn không cai được việc sờ tún và sờ bụ. Mẹ vẫn phải ngoan ngoãn nằm giữa để một chú sờ tún và một chú ôm cái bụ để ngủ. Xin lỗi bacu, mẹ phải ưu tiên cho 2 cục cức thúi trước.
Chú em giơ quả bong bóng lên rồi hỏi mẹ "con đố mẹ, trong này có gì", mẹ thật thà tỏ ra rất hiểu biết "không khí". Chú lắc đầu bảo sai và nói "là tình yêu thương của mẹ". Tim mẹ rụng rời khi nghe chú nói. Đến lúc anh Hai đi lao động về, mẹ kể chuyện cho anh nghe. Đến đoạn câu trả lời, em Tũn không cho nói. Mẹ mới bảo anh Hai đoán xem em trả lời thế nào thì anh nói y chang câu của em. Tim mẹ nhũn ra vì hạnh phúc. Mẹ há hốc mồm ngạc nhiên hỏi anh vì răng anh có thể đoán trúng y chóc như rứa.
Người vẫn còn đơ đơ, chưa thể tập trung học được, mặc dù ngày mai là deadline nộp bài essay cuối rồi. Nông dân mình phải nàm thao đây?! Đã rứa, 2 thằng cức thúi thì cứ 5 phút lại chạy tới sờ bụ, sờ tún và thơm chùn chụt.
Ps. Quen với thời tiết lạnh thì dễ, trở về với thời tiết nóng thiệt là cực khổ. Mặt mình cứ đỏ như cua luộc từ sáng đến tối.
No comments:
Post a Comment