Saturday, May 9, 2015

My heart will go on!

Internet mang lại cho ta nhiều lợi ích vô cùng. Những lợi ích lớn lao phục vụ kiến thức, mình k mang vào đây, mình chỉ chọt đến khía cạnh giải trí. Ngồi học dạo ni mà không mở nhạc ra nghe là mắt díp lại rồi a. Cái hay ho của Youtube là khi mở ra một album nào đó thì khi chạy hết album đó nó tự động mở album kể tiếp. Thế nên, mình chuyển từ Micheal Jackson sang Celine Dion và ngay bài đầu tiên đã là "My heart will go on". Cứ mỗi lần nghe bài này là mình lại nhớ lại hình ảnh một đứa con gái nằm trên võng ở một bên bờ sông đợi phà, bỗng nhiên được ai đó nhét vào tai cái tai nghe đang phát bài "My heart will go on". Đó là năm 1999, lúc đó mình 25 tuổi.

Tháng 9 năm 1999, Giám đốc yêu cầu mình đi đón sếp mới sang và theo yêu cầu của giám đốc thì "ông ấy là người nước ngoài, lần đầu đến Việt Nam, mình tôn trọng người ta, nên cháu mặc áo dài đi đón nhé". Một cô gái thơ ngây là mình tự nhiên đc giao trọng trách mang tính văn hóa quốc thể thì cũng tự hào lắm. Ngày xưa nếu đi máy bay thì chỉ có bay ở Huế vì đó là sân bay gần nhất.

Năm 1997, mình đi học Hà Nội và trong lúc rảnh rỗi, chả nhớ ai rủ rê, mình đến nhà may Ngân An (Bây giờ cực kỳ nổi tiếng) may một bộ áo dài. Đó là bộ áo dài vải lụa màu hồng nhạt tươi. Bộ áo dài rất đẹp. Đẹp cả vải và đẹp cả dáng may. Đẹp đến nỗi mà chị gái mình (giờ là PGĐ sở Y tế) suốt ngày thó mặc. Ngay cả khi sau đó mình đã may cho bả một bộ màu hồng tương tự, bả vẫn không chịu buông tha cái bộ áo dài đó của mình.

Đi từ Đồng Hới vào Huế hồi đó mất 3 - 4 tiếng đồng hồ. Thến bộ áo dài ngồi ngần ấy tiếng và chờ ở sân bay Phú Bài Huế thêm 1 tiếng nữa chỉ dùng để bắt tay chào sếp mới rồi sau đó mình ghé vào Ngân hàng Vietcombank Huế thay ra luôn. Ngay khi vừa ló mặt ra khỏi Ngân hàng, sếp tròn mắt hỏi "Ơ, cô thay áo quần đẹp rồi à". Mình lí nhí trả lời ngượng ngùng là mặc đồ đó ngồi tiếp mấy tiếng trên xe nữa, tôi khó chịu lắm.

Lần thứ 2 vào Huế cùng sếp, không nhớ mục đích là gì, chỉ nhớ là ăn trưa ở nhà hàng Sài Gon Morin. Hôm đó mình gọi Mỳ Ý vì thích ăn nhưng khổ nỗi đã biết dùng thìa dĩa đâu hả trời. Thay vì một tay cầm dĩa, tay kia cầm thìa. Dùng dĩa xoáy mì tròn trong lòng thìa thành một cuộn nhỏ nhỏ và cho vào mồm, mình nhà quê chỉ dùng thìa xắn từng đoạn và ăn như ăn......cháo khô. Vậy nên ăn hoài không hết. Không đủ kiên nhẫn ngồi mày mò cho hết đĩa trong khi sếp đã ăn xong và liên tục hỏi thì mình quyết định dừng ăn khi bụng vẫn đói. Có lẽ vì cú shock văn hóa ẩm thực đó mà giờ, việc dùng thìa dĩa ăn mỳ ý đối với mình thành thần luôn.

Cứ sau mỗi câu hỏi, mình lại cứ á, ứ vì không chắc là đã hiểu câu hỏi đúng chưa, vì ngài hỏi toàn những câu mà mình thấy rất lạ cho một mối quan hệ mới 1 tháng tuổi giữa sếp và nhân viên. Ngài hỏi, cô có người yêu chưa? Dạ rồi, tôi và anh ấy sang năm cưới. Vậy à. Anh ấy làm gì? Khi nào rỗi dẫn anh ấy đến chỗ tôi giới thiệu nhé. Dạ vâng ạ. Cô và anh ấy quen nhau thế nào? Cô có yêu anh ấy không? Dạ có ạ, cho nên sang năm chúng tôi mới có kế hoạch cưới. Cô nghĩ là cô sẽ cưới anh ấy chứ? Liệu cô có thay đổi không? Dạ, tôi vẫn nghĩ thế. Uhm,

Vì là trợ lý trực tiếp nên việc thường xuyên đi công tác cùng là chuyện như cá bơi dưới nước. Hồi đó, mỗi lần đi công tác cực nhất là qua phà. Từ Đồng Hới về địa bàn dự án là hai huyện Tuyên Hóa - Minh Hóa phải qua tận 3 cái phà: Phà Gianh, phà Minh Cầm và phà Đồng Lê. Trên đường về hôm đó, vì phải chờ sửa mô tơ cà rệch cà tàng trên phà, cả nhóm bao gồm sếp, mình, lái xe, một cô nhân viên nữa và giám đốc vào cái quán phía một bên này bờ ngồi nghỉ chân. Quán có sẵn một cái võng, mình là con gái và là trợ lý của sếp nên được ưu tiên dùng (dù đi cùng có thêm một cô nữa). Đang nằm nhắm mắt mơ màng thì bỗng nhiên giật bắn khi có bàn tay ai đó đang cố nhét tai nghe vào tai mình và sau 2 giây định thần, mình phát hiện ra là sếp và bài hát đang phát là "My heart will go on". Mình cảm động suýt té xuống đất và sau đó là ngượng chín người với cả đoàn và mấy người khách khác trong quán. Một con bé đen nhẻm, xấu hoắc là mình lại nhận được sự ân sủng của một sếp Tây bảnh chọe. Định rút ra thì gặp cái nhìn như cầu khẩn của ngài bảo giữ lại nên mình tiếp tục nghe trong sự áy náy và băn khoăn. Đó là sự mở đầu cho một câu chuyện dài với nhiều tình tiết tréo nghoe vừa lãng mạn vừa hái hước những cũng đầy bực bội.

Nếu có thời gian và cảm hứng mình sẽ viết tiếp câu chuyện....

Cái con ở cùng dãy đi mua sắm về khoe đôi giày. Cái màu đỏ thật quyến rũ. 

No comments:

Post a Comment