Năm đó đi chơi đang vui, cả nhà ở Lake House resort trên Phong Nha, thì papa nổi lên bị chóng mặt và nôn nao. Rứa là bỏ hết, check out và về. Sau lần đó, mình muốn mời cả hai nhà đi nghỉ để bù cho lật hụt này. 2021, dịch bùng phát, hẹn lần hẹn lừa mãi tới 2022, hẹn tiếp. Hẹn từ tháng 7 đến tháng 8 qua tháng 9 và cuối cùng chốt ngày 1-3/9. Thủy-Hùng đặt phòng ở Laguna cho 3 nhà. Minh chắc mẩm, cuối cùng hẹn hò đã xong xuôi.
Sáng 1/9, luôn là ngày xủi mả bên ngoại của nội - làng Quảng xá. Có lẽ đây là làng duy nhất cả nước chọn ngày xủi mả là ngày dương thay vì ngày âm và làm rất sớm. Lý do là vào ngày 1/9 con cháu của làng thường được nghỉ và chưa bận rộn sắm sửa cho Tết nên khả năng về làng là rất cao. Vì thế mà vào ngày đó, ngoài nghĩa trang đông như trẩy hội. Còn đường vào làng thì xe kín mít. Xe hơi sắp cả dãy từ ngoài đường vô trong nhà. Có nhà con cháu về cả 4-5 chiếc xe hơi. Làng Quảng Xá nổi tiếng tới mức có đứa đăng cái ảnh đường Quảng Xá có cái biển đề "Đàng quan/ Trôổng 5" thì ngay lập tức cả đống người biết ngay đó là làng Quảng Xá. Quảng Xá còn có 1 cái cực kỳ đặc trưng không lẫn đi đâu được đó là giọng Quảng Xá. Trời ơi là đặc biệt. Rất khó để mô tả cái giọng đặc trưng ấy bằng lời, nhưng đó là một giọng nói luôn có sự luyến láy, kéo dài, nối với nhau rất dẻo. Kiểu như 1 chiếc khăn lụa uốn lượn trước gió. Chỉ cần ai đó cất lên nói đúng 1 câu thì ai cũng sẽ nhận ra đó là giọng Quảng Xá nếu họ đã từng nghe.
Quay lại chuyến đi chơi, vì trúng dịp xủi mả nên nhà mình đi sớm để ghé ngang qua làng và lên thắp hương cho bà ngoại chồng. Khoảng 8h30 nhà mình sẵn sàng chờ 2 nhà kia ở Dinh 10. Một lúc thì thấy xe Thủy-Hùng, nhưng mãi không thấy xe Thủy-Dũng đâu, bèn gọi điện hỏi thì mới hay nhà T-D lại bận, nhà thay thế là nhà của ông Phó chính ủy Bộ đội. Hèn chi mà xe biển đỏ.
Một lần nữa lại lỡ hẹn với nhà Thủy-Dũng.
Xe mình chạy sau cùng, cứ bám cái biển số xe màu đỏ mà đi.
Trong một diễn biến của ngày hôm trước. Cả ngày mình chuẩn bị soạn sửa đủ thứ trên trời. Chuẩn bị từ sáng tới túi. Nào là sắp xếp cho bà ngoại về nhà c. Hà, sắp xếp đồ ăn, áo quần, dọn dẹp nhà cửa ..... thì ông nông dân đi tiếp khách. Đến lúc về nhà ổng say bẹp dí. Mỗi lần ông nông dân say là một lần mình tốn không biết bao nhiêu noron thần kinh. Tim mình cứ thon thót. Bình thường, mình là một đứa rất nóng tính, gặp kiểu rứa như trước đây là mình la ỏm tỏi và để cho mặc kệ. Thế mà giờ cun cút đi chăm ông say ngoan như cún. Dỗ ổng uống từng ngụm nước, lau người lau mặt lau chim chóc.... đủ các kiểu. Ổng kêu đau lưng, mình le te đi lấy lọ dầu mua ở Lào về thoa cho ổng. Thoa xong chừng 1 phút thì ổng bắt đầu kêu la loạn xạ vì mùi dầu bốc lên trong phòng điều hòa, ổng không chịu được. Ổng rên, ổng lăn qua, lăn lại, rất là bấn loạn. Mình cũng bấn loạn theo, đoạn mở hết cửa sổ-cửa chính, bật quạt và bồng cái quạt lên xua qua xua về để không khí trong phòng thoát ra ngoài cho nhanh. Rồi lấy khăn ấm lau hết dầu ở sau lưng. Quá trình đó lặp lại 4-5 lần thì ổng hết rên la. Rồi quay sang hứng xô bắt ổng nôn, nôn xong lại dỗ ông uống nước. Cứ lặp đi lặp lại zậy khoảng 3 lần. Lúc mình ngả lưng xuống thì đã gần 2h sáng. Nằm trong tâm trạng thấp thỏm lo âu. Thỉnh thoảng lại mò zậy dỗ ông uống nước.
Ổng chưa bao giờ mà chắc cũng không trải nghiệm cái cảm giác thấp thỏm lo âu ni nên chắc ổng k biết nó mệt mỏi như răng. Rất là tổn thọ.

No comments:
Post a Comment