Thursday, October 13, 2022

Mạ

Rất khó để có thể đong đếm hay so sánh tình yêu thương giữa mạ và con trong bất kỳ mối quan hệ nào, nên sẽ rất phiến diện nếu nói mạ yêu thương mình không giống và không bằng cách mạ yêu thương những anh chị khác trong nhà và càng không giống cách mình yêu thương các con mình. 

Mình có thể hy sinh tất cả vì con. Nhường hết những của ngon vật lạ, những thứ đẹp đẽ cho con. Còn mình, muốn đổi cái nón mới hơn của mạ so với cái nón cũ rích của mình để đi học nhưng mạ dứt khoát không cho. 

Mạ sẵn sàng lấy hết thứ gì đó trong tủ lạnh của mình để cho chị gái mình mà không bao giờ nghĩ đến mình và các con mình. 

Nhà có giỗ thì mình lo từ A-Z, từ đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp.... Hễ xong việc còn thừa món ăn nào thì mạ tìm cách gói ghém cho chị gái, kiểu lấy đi kẻo uổng, để đó thì nhà mình dùng sẽ phí. 1 lần, 10 lần thì k sao nhưng luôn luôn thì mình dù có chai sạn cũng vô cùng chạnh lòng. 

Quan niệm về tình yêu thương rất khác nhau giữa người với người. Liệu nó có thể ví như cái quan niệm về sự sạch sẽ không, nếu giống thì tình yêu thương cũng có level. Bởi vì cái ngưỡng sạch của mỗi người hoàn toàn khác nhau và vô cùng chênh lệch. 

Đến thời điểm hiện tại, có thể khẳng định là mình thất bại trong việc chứng minh cho mạ rằng tất cả những việc mình làm là đều tốt cho mạ. Nhưng những việc mình làm trở nên xấu xí trong mắt mạ, dù là việc chi. 

Buổi sáng biết mạ thích ăn đồ nước, mình luôn cố gắng nấu món nước như bún, phở, cháo ... kể cả khi mình muốn ăn món khác. Và 1,000 lần mình nấu thì phải đến hơn 999 lần mạ chê. Chê gì? Chê nhiều. Nhiều như thế nào? Không như thế nào cả vì cũng bằng từng đấy cháo bột sát mua ở ngoài hàng về, chưa bao giờ mạ chê nhiều. Ăn buổi sáng thì khen tới tận tối. Mà để nấu 1 bát cháo, bún, phở (cỡ 6) không phải là dễ. Cái gì cũng chút xíu, rất khó nấu và khó chịu, nhưng mình vẫn chịu khó nấu. 

Trời mưa, mạ thường mang tất cả xô chậu ra hứng nước mưa, dù nước giếng và nước máy đều sẵn. Mình, đương nhiên, là không thể cản bà làm. Hậu quả là nguyên phần lưng áo ướt đẫm. Mình sợ bà cảm lạnh, bảo vào thay áo đi thì nhận được phản hồi "mặc kệ tau" với thái độ khó chịu. 

Mỗi bữa ăn, mạ luôn yêu cầu có bát canh mặc dù mình hay con mình chả bao giờ anh canh. Hễ hôm nào mình nhác nấu canh thì y như rằng bữa đó mạ nói "ăn chi mà khô khan. Muốn ăn thêm mà không biết ăn với chi" (Dù lúc đó đã ăn 2 bát và những thức ăn khác tất nhiên là còn trên bàn). Thế nhưng, mình nấu canh ra thì đến lúc ăn xong, dọn bát đi, mạ cũng k đụng tới. Đời thật là tréo nghoe.

Mình thích uống rượu vang và thường uống vào lúc ăn. Bao nhiêu lần rót cho mạ thì bấy nhiêu lần bị đổ lại vì "rượu chi mà chua". Những lần sau mình uống rượu vang còn rót rượu chuối cho mạ thì mạ nghi ngờ mình đang uống cái chi ngon lắm mà không cho mạ. Giải thích 1 lần, 2 lần, 3 lần ... nhưng mình không đủ kiên nhẫn ngày nào, bữa nào cũng giải thích rằng con uống rượu vang là rượu mà k uống, vì mỗi lần nói chuyện vs bà mình phải nói thật to và thật ngắn thì bà mới nghe. Đó là việc nghe, còn hiểu hay không thì hên xui vì lúc muốn thì bà hiểu, lúc không muốn thì đếch hiểu. Làm gì nhau! Vậy là mình trở thành người xấu thêm 1 level. 

Ngày nào nhà mình cũng buộc phải: hoặc là ăn cơm được nấu cách đó 4 tiếng, hoặc cơm sống. Hàng ngày mình buộc phải nấu cơm trước khi đi làm thì mới nấu vừa đủ và đúng cơm. Hễ ngày nào theo việc mình quên mất thì trưa về sẽ thấy một nồi cơm đầy ắp đang sống, vì bà không biết bấm. Dù mình dặn trẹo quai hàm rằng "mạ đừng nấu cơm". Chỉ mỗi việc nấu cơm thôi thì nhà mình cứ như chơi xổ số. Chứ chưa nói chi đến việc khác. Một trong những biện pháp mình thỉnh thoảng sử dụng là ghi tờ giấy "mạ đừng nấu cơm" rồi đặt lên trên bàn. Mấy lần tỏ vẻ hiệu nghiệm nhưng rồi hết hiệu lực vì tờ giấy trên bàn sẽ có nguy cơ: mạ đọc xong và vứt đi vì cứ cho rằng mình nhớ, nhưng quên ngay sau đó; rồi có hôm mình để trên bàn nhưng bà lại đặt lên đó mấy cái bát, thế là cũng xong. Cả tuần nay, mình lấy tờ niệm chú đặt ngay trên nồi cơm lại có kết quả. Chỉ sợ được vài ngày bà thấy tờ giấy đó quá quen thuộc và tự suy diễn rằng tờ này dùng để dặn cách đây mấy ngày. 

Ăn xong, mình chỉ mong bà ăn xong và đi ra khỏi bàn ăn tới bàn khách để uống nước, nhưng ước mong cỏn con cũng chua bao giờ thành hiện thực. Chỉ khi tất cả mọi thứ trên bàn được dọn dẹp đi thì khi đó bà mới rời khỏi chỗ đó, dù mình có nói trăm lần là "mạ ăn xong, cứ để đó, đi uống nước, không làm việc chi cả". Bà ngồi lại bàn ăn để làm chi? Để mó tay vào tất cả những thứ có trên bàn. Chồng cái bát này sang bát kia, xếp đũa lại, trộn món thừa này với món thừa kia ... Hậu quả là mình sẽ phải dọn thêm cho cái bà vừa làm, nghe bà chỉ đạo khó nghe, phải đổ đi vài món khi được bà trộn. 

Vừa luộc sắn xong, mình lấy cái dĩa sứ đẹp đẽ, sạch sẽ sắp ra để trên bàn. Một lúc sau, bà nhặt mấy củ sắn trên dĩa (đang yên đang lành) chuyển qua một cái ngảu nhựa đen đen, hoặc một cái dĩa men cũng đen đen. Mình k hiểu logic của việc làm này là gì? 

Mỗi lần nhà có bánh ướt. Mình đã phải hối hả lấy ra khỏi túi, cắt đôi, xếp từng cái ngay ngắn lên dĩa sứ, nhưng ngay sau đó số bánh ướt đó lại được lướt qua tay bà để sang dĩa khác. 

Cứ mỗi lần như thế, cả nhà ăn sẽ mất ngon. Vì bàn tay của bà hiếm khi được rửa bằng nước sạch, chứ đừng nói đến rửa bằng xà phòng. Đi ị xong cũng chẳng buồn rửa, trong khi dùng có 1 chút xíu giấy vệ sinh mỏng tang để chùi đít. Cứ nghĩ đến bàn tay ấy bớ vào bất kỳ đồ ăn nào thì cả nhà đã không dám đụng đũa vào món đó rồi. Thế nhưng, hễ có cái hoa chuối nào là y như rằng bà làm nộm hoa chuối. Và hễ lần nào về thấy 1 au nộm hoa chuối được bà làm, mình lại cảm thấy rất có lỗi, vì không ai dám đụng đũa. 

Càng ngày mạ càng lẫn, nhưng cái sự lẫn cũng rất là chọn lọc.

Lúc nào biết sai, mình nói thì y như rằng "mi nói chi không nghe chi cả", nhưng những lúc muốn nghe thì chỉ cần nghe 1 vài từ lõm bõm là hiểu ra rồi. 

Cái món đi đái không bao giờ lau, người lúc nào cũng hôi rình, thì mình vô phương. Có hôm hôi đến mức mà chỉ cần đi từ tầng 2 xuống thì nguyên cả tầng 1, mùi nước đái khai rình ở khắp mọi nơi. Nó tỏa ra từ người của mạ. Tại sao không bảo mạ thay? Nếu được rứa thì đời mình sướng như tiên rồi. Mạ là người cố chấp và bảo thủ chưa từng thấy. Mạ luôn khẳng định mạ là người sạch sẽ hiếm có. Mình không ngại, dù có hôi hơn nữa mình vẫn chấp nhận, nhưng nhà mình thường có khách. Người ta sẽ nghĩ như thế nào đây? 

Phải nói thật với lòng mình rằng, mình cảm thấy bớt căng thẳng, dễ chịu khi bà đi chơi đâu đó vài ngày. Những ngày đó mình không cần phải căng như dây đàn suy nghĩ xem có bao nhiêu thứ trong nhà có nguy cơ bị mạ phá trong khi mình đi làm. 

Những anh chị của mình, họ đang hưởng phúc mà k biết có nhận ra không. Đó là cảm giác luôn có mạ nhưng chẳng bao giờ chịu những nỗi oái ăm mà mình phải chịu. 

Nếu chỉ 1 ngày thì những thứ bà gây ra chẳng hề hấn gì, như muối bỏ biển. Chỉ khi nào trải nghiệm hàng ngày, tích tụ hàng giờ thì mới hiểu được những nỗi khổ không tả bằng lời mà mình phải chịu hàng ngày. 



No comments:

Post a Comment