Đây là lần đầu tiên Yêu của mạ đón tuổi mới không ở cùng với gia đình. Bama và em Tũn đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, khách sạn đã đặt, nhà hàng cũng đã đặt, bánh kem cũng đã đặt nốt. Chỉ chờ đến ngày là vô làm sinh nhật cho con trai. Đùng cái, áp thấp nhiệt đới gây mưa lụt rất lớn. Mạ hoãn tất tần tật. Đây là dấu mốc rất quan trọng trong cuộc đời - Sinh nhật tuổi 20.
Cách đây 20 năm, mẹ có bầu con. Đếm từng ngày, từng tuần. Mong mỏi, lo lắng, hạnh phúc. 38, 39, 40 tuần mà mẹ vẫn chưa thấy dấu hiệu chuyển dạ. Thế là ba mẹ quyết định chủ động sinh. Vô nhập viện ngày 15/10. Lúc đó BV VNCB còn có ông cậu, mệ dì, ông dượng của con làm ở khoa Sản nên mẹ được chăm sóc khá chu đáo. Bs khám cho mẹ, chọc dò nước ối kiểm tra rồi quyết định kích đẻ. Mẹ nằm trên cáng ở phòng sinh đc truyền thuốc kích đẻ. Bình thường người ta chỉ cần chuyền khoảng 1/4 lọ là người ta đã đau bụng dữ đội và đẻ, mẹ chuyền gần hết lọ mà cũng chỉ đau lâm râm.
Rồi người ta thụt tháo ruột để lúc sinh cho dễ. Mẹ nhớ cái cảm giác đi ngoài mãi mà không hết. Mẹ ở trong nhà vệ sinh mà có người ở ngoài giục vì họ cũng vừa mới thụt tháo. Mẹ hiểu cái cảm giác đó nên tranh thủ kết thúc để đi ra.
Lúc vào phòng sinh, mẹ thấy một mẹ khác đang ngồi nôn thốc nôn tháo. Mặt mày tái mét vì vừa đau bụng, vừa nôn. Mẹ sợ cái cảm giác đó và rùng mình.
Mẹ chuyền hết 1 lọ, không ư hử gì, thụt tháo xong cũng không có gì, đành nằm chờ ở hành lang phòng sinh. Suốt đêm bà nội quạt cho mẹ ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tầm khoảng 8h người phụ nữ kia được đẩy vào phòng mổ để sinh. Và sau đó 2 tiếng, ông cậu của con cũng quyết định đẩy mẹ vào phòng mổ. Ông dượng con bảo không nên để sản phụ đón 2 bình minh ở phòng chờ sinh. Nghĩa là nếu có cố gắng thì cũng chỉ làm trong vòng 1 ngày, sau đó thì phải xử lý bằng cách khác. Khoảng 11h trưa thì con được lấy ra khỏi bụng mẹ.
Hồi đó ở BV Cuba chưa có kỹ thuật gây tê ngoài màng cứng nên mẹ vẫn được gây mê để mổ, cho nên lúc con chào đời, mẹ không phải là người đầu tiên thấy mặt con. Và lúc đó ở BV VNCB vẫn chưa ai làm được kỹ thuật mổ ngang mà phải mổ dọc. Vết mổ bắt đầu từ lỗ rốn kéo xuống hơn 1 gang tay. Vết mổ đấy để lại một vết sẹo xấu xí gớm guốc trên bụng của mẹ mà ngoài 3 cha con ra, chưa có ai có "diễm phúc" được nhìn thấy (ngoại trừ bác sĩ và nữ hộ sinh). Thế nhưng, con lại dính lấy cái tún của mẹ suốt ngày. Bình thường con người ta thích sờ bụ mạ, con thì lại thích sờ tún. Ba cứ đùa con là cái lỗ rốn và khu vực xung quanh như mặt nạ quỷ mà con vẫn thích sờ. Thỉnh thoảng nghiện quá lại úp mặt vào hít hà và thơm. Con sờ tún đến tận bây giờ và không biết có muốn cai không.
Quay lại diễn biến đi sinh, đến khoảng 2h chiều thì mẹ bắt đầu nghe tiếng nói ồn ào của 2 mẹ con nhà ai đó nói với nhau. Âm thanh cứ rõ dần rõ dần rồi mẹ tỉnh mê và dần lấy lại ý thức. Mẹ đang nằm ở phòng hậu phẫu. Người ngồi với mẹ trong phòng hậu phẫu là bà nội con.
Giờ mẹ mới nhớ ra. Ngày mẹ đi sinh, chỉ có ba và bà nội đi cùng. Mẹ của mẹ, 2 chị gái của mẹ tuyệt nhiên không thấy mặt. Mãi đến bây giờ mẹ mới nhớ ra và thấy tủi thân, chứ lúc đó mẹ thấy rất bình thường.
Lúc mẹ ý thức được rằng mẹ vừa mổ sinh con xong, mẹ bắt đầu lo lắng. Lo không biết giờ con ở với ai, con khỏe mạnh không... Rồi mẹ hỏi dò bà nội. Mẹ không dám hỏi cụ thể, mẹ chị hỏi con thế nào. Bà nội nói con bình thường. Mẹ thở phào nhẹ nhõm. Những lúc như thế mẹ mới thấm thía câu nói "mẹ tròn con vuông". Tức là đi sinh thì chỉ mong mẹ khỏe, con khỏe. Rồi vẫn chưa yên tâm lắm. Mẹ mới hỏi dò là "chân tay cháu răng mạ". Bà nội cười bảo bình thường hết. Khi đó mẹ mới chính thức hết lo.
Vì sinh mổ nên hai mẹ con mình phải ở bệnh viện đủ 7 ngày, để mẹ cắt chỉ vết mổ xong mới được về. Nằm cạnh mẹ chính là người phụ nữ vừa nôn mặt tái mét ở trên. Đó là mẹ của Lạc. Con và Lạc sinh cùng ngày chỉ cách nhau 2 tiếng. Và đó là cái duyên để hai gia đình mình chơi thân với nhau.
Lúc ở viện, mấy ngày đầu, mẹ chưa có sữa, mẹ Lạc toàn cho con bú, vì lúc đó mẹ Lạc sữa rất nhiều. Mẹ biết ơn mẹ của Lạc rất nhiều vì sự hỗ trợ kịp thời ni. Con sinh ra nặng 4kg, nên rất háu đói. Mẹ chưa có sữa nên con chỉ bú được một chút là con lại đòi bú. Bú hoài mà không có đủ sữa trong khi đó mẹ Lạc thì sữa chảy ròng ròng. Thế là cứ mỗi lần con khóc là mẹ Lạc lại cho bú. Con cần ghi nhớ và biết ơn dì Thủy nha con.
Rồi những ngày sau, mệ dì con phát hiện con bị vàng da sinh lý nên cho đi chiếu đèn. Thế là con ở khoa Nhi mẹ ở khoa Sản. Mẹ nằm cheo veo ở bên này hóng tin của con bên kia, để bên kia gọi thì mẹ lại lật đật chạy sang cho con bú. Đêm khuya, bệnh viện tối thui không một bóng người. Mẹ chạy lao sang không nghĩ ngợi. Cứ đi về cả đêm như thế.
May quá, đêm đó O điều dưỡng trực quen bà nội nên mẹ được đặc cách ở hẳn cùng với con. O nhường luôn cho mẹ cái giường xếp. Mẹ chỉ cần nằm chờ con dậy để cho bú, thay tã.
Hai ngày sau con lại được về cùng mẹ ở khoa Sản. Hai mẹ con lại vật lộn với thiếu sữa rồi dì Thủy lại ra tay nghĩa hiệp. 1 tuần ở bệnh viện dài ơi là dài.
Bà nội quen cả bệnh viện vì bà là chị gái của phó giám đốc bệnh viện. Vì thế, bà được ở lại phòng khi tất cả mọi người đều bị mời ra ngoài khi các điều dưỡng làm việc, tức là từ 8h sáng tới 10h30; 14h tới 16h30. Bà ngoại của Lạc cũng đc bà nội của con dắt đi "trốn" trong khoa. Cũng may cho mẹ là ở trong khoa có 2 nữ hộ sinh ngày xưa học cùng lớp với mẹ nên những lúc đi thay băng, tắm cho con, tiêm cho mẹ, .... mẹ không cần phải dúi phong bì.
7 ngày ở bệnh viện thực sự là rất vất vả. Mẹ không nhớ là 2 dì có đến thăm không nhưng tuyệt nhiên không hề nấu cho mẹ 1 bát cháo. Còn bà ngoại thì nấu dở vô cùng tận. Mẹ toàn phải ăn đồ của ông cậu của Lạc bới cho dì Thủy. Hai mẹ con mình toàn ăn đồ của dì Thủy. Ngại quá con hè.Rồi thì các con lớn lên. Năm nào cũng chụp ảnh sinh nhật cùng nhau. Hai nhà mình thân nhau từ đó. Mẹ cám ơn cuộc đời đã cho mẹ 2 đứa con đáng yêu. Cám ơn cuộc đời cho nhà mình gặp nhà dì Thủy. Gặp người tử tế thì sự tử tế được nhân lên.
Mẹ yêu coong không bút nào tả xiết.

No comments:
Post a Comment