Cuối năm 2020, ông nông dân nhà mình đc bầu làm TUV. Đây là đk đủ để 1 người trở thành CA của TA. Mặc dù là 1 cơ quan TW đóng trên địa bàn, nhưng từ mấy năm trở lại đây, lại tòi ra thêm 1 quy định hắc ám là muốn trở thành CA thì phải là TUV. Trời ơi là cam go. Cuộc chiến trở thành TUV được ví như đi oánh trận. Nói chung là không thể diễn tả và cũng không nên diễn tả.
Mình bỗng nhiên trở thành "phu nhâng". Oai như củ khoai. Nhiều người nhận xét "Phu nhân chi mà suốt ngày cười phè phè. Không chảnh chọe chi cả". Mình mới cười phè phè bảo: mình có trước, còn cái mác phu nhân tới sau. Cớ sao mình phải thay đổi vì cái đến sau đó. Rồi mình mới ngẫm lại thì thấy, những mệnh phụ phu nhân khác đúng là họ chảnh chọe thật. Toàn hàng hiệu, đi spa, 1 bước lên xe, 2 bước người rước. Có mô như mình, ăn mặc thì con hủi. Ở nhà toàn mặc đồ thừa của con, mà là con trai. Nếu người lạ tới nhà mà không biết, chắc tưởng mình là osin. Áo quần thì có cái từ thời sinh viên vẫn còn mặc. Nhiều người phản đối kịch liệt vì sự giản dị của mình, nhưng mình mặc kệ. Mình làm cái gì miễn là mình cảm thấy thoải mái, vui vẻ là đc. Hổng lẽ, mình sống vì cảm xúc của người khác còn mình thì khỏi. Thôi!
Đó cũng là nguyên tắc khi mình ủng hộ từ thiện. Mình luôn nói với người nhận rằng, không được nêu tên mình. Mình làm vì mình muốn chứ không phải ai đó muốn, hay ai đó bắt, và càng k phải vì muốn ai đó biết. Làm từ thiện mà vì muốn khoe khoang thì đó không còn là từ thiện nữa mà nó trở thành thương mại. Tức là dùng tiền để mua sự nổi tiếng.
Quay trở lại ông nông dân. Từ ngày ổng đc lên chức, ổng thương vợ và yêu vợ nhiều hơn. Nằm ngủ lúc nào cũng phải cầm tay vợ, xoa tay vợ, xoa cái bụng béo bèo nhèo của vợ. Nửa đêm đi tiếp khách về, lúc mô cũng dựng vợ dậy nói chuyện. Vợ ổng thì buồn ngủ rệu rạo mà cũng phải ư hử tiếp chuyện, bởi chỉ cần k ư hử cái là ổng dỗi nằm quay khu lại ngay. Có hôm vợ ổng chịu k thấu nên cũng đành để ổng quay khu lại mà ngủ. 😍
Thỉnh thoảng ông lại đưa cho vợ ổng cái phong bì, ở ngoài có ghi "Phụ cấp TUV". Vợ ổng cầm mà sung sướng ngất ngây dù số tiền ở trong đó không nhiều. Nhớ lại hồi xưa khi quyết định lấy ổng, vợ ổng không bao giờ mơ tới một ngày đc tiêu tiền của ổng, nên khi cầm chiếc phong bì thì vợ ổng vô cùng cảm động.

No comments:
Post a Comment