Ngày xưa, chỗ mình ở rất heo hút. Từ ngoài đường lớn, muốn vào nhà mình là rẽ vào một con hẻm. Ngay đầu đường con hẻm có 1 ngôi mộ vô danh. Ngôi mộ nằm trước ngôi nhà của oB. Gọi là trước ngôi nhà nhưng thực ra nhà của O ở tận sâu bên trong, ngôi mộ nằm ngay ngoài đường, chỗ có bụi cây ngấy. Phía đối diện nhà oB là một mảnh ruộng, tiếp theo mảnh ruộng cũng là mảnh ruộng vườn của nhà mụ Th. Tiếp theo mảnh ruộng vườn nhà mụ Th là ngôi nhà lụp xụp của mạ con nhà chị Ly. Ngay góc nhà chị L có một bụi tre, ban ngày mùa hè thì vô cùng mát, nhưng ban đêm thì trông rất mụ mị. Ngay bụi tre là ngã ba, một đường rẽ vào nhà mình, còn 1 đường chạy dọc bờ ruộng tới xóm nhà ô Đống. Để vào nhà mình ở chỗ ngã ba là đi men theo 1 đám ruộng của thầy S, và giữa 2 cái hồ. Như vậy tính từ ngoài đường vào nhà mình phải qua 3 cái ruộng và chỉ có 2 cái nhà. Buối tối mà phải đi ra khỏi nhà hoặc đi về nhà một mình thật là "khủng khiếp" vì sợ ma.
Nhà mình có bốn phía, thì hết 3 phía không có gì. Trước mặt là ruộng, phía bên trái là trường và phía sau cũng trường. Chỉ có phía bên phải trước đây là nhà cô Nội, sau là nhà thầy Hữu, và giờ là không có nhà. Môi trường thông thoáng, nhà cửa ít, nên mùa mua chả bao giờ bị đọng nước. Từ khi mình sinh ra đến giờ, chỉ chứng kiến 1 trận lụt vào năm 1985, lúc đó mình 11 tuổi. Nước lên ngập cửa sổ. Cả nhà leo lên tra để trú. Hồi đó chồng chị Hương o B là anh Quang hay chơi với anh Hải. Mùa lụt, hai anh cứ í ới gọi nhau đi thả lưới bắt cá.
Đó là lần đầu tiên và duy nhất nhà mình bị lụt. Từ đó đến nay dù lụt có lớn đến mấy thì nước cũng chỉ vào sân. Nhưng một vấn đề khác lại tòi ra. Từ chỗ một mình heo hút, giờ trước mặt nhà nguyên là ruộng thì người ta đã đổ đất chia lô bán nền, nhà cửa mọc lên san sát. Phía sau trường, thay vì mấy dãy nhà lụp xụp giờ nhà trường xây hết dãy nọ tới dãy kia, thậm chí thêm 1 dãy nhà 3 tầng ngay sau lưng nhà mình. Việc xây dựng ào ạt từ Đông sang Tây, từ Bắc vô Nam làm tắc nghẽn các dòng nước ngầm mỗi khi trời mưa. Cộng thêm sân nhà mình cứ mỗi lần sửa chữa lại nâng lên một bậc đã tạo thành 1 tảng bê tông dày gần cả mét ở mặt sân rộng gần 300m2. Hậu quả là mỗi khi trời mưa, nước thấm xuống đất ở phía sau mà không chảy xuyên qua đất được (vì vướng tảng bê tông) đã phải tìm đường phun lên ở bất kỳ chỗ nào có khe hở. Hồi chưa làm lại nhà cũ, nước phun lên ở góc tường, góc cột, cạnh móng nhà....
Mình đã cố gắng giải thích cho mọi người hiểu lý do mặt sân lúc nào cũng ướt nhẹp, rong rêu bám đầy, trơn trượt là vì nước ở dưới đất trồi lên và chảy tràn ra sân, chảy mãi cho tới khi hết nước. Cứ đến mùa mưa, nhìn cái sân là đủ stress. Thế nên khi làm lại nhà thờ, làm lại sân, mình đã ra sức thuyết phục và giải thích để làm mấy cái rãnh thoát nước ở những chỗ nước hay chảy nhưng tuyệt nhiên không ai nghe. Từ lão chồng vụng về nóng tính, đến thằng em quý hóa là kỹ sư nội thất, đến ông cậu tài lanh thợ xây, đến lão Th thông thái, rồi cả một mớ bạn hẩu của ông chồng đều không ai nghe mình. Có người còn chắc như đinh đóng cột rằng khi làm lại sân, đổ 1 lớp bê tông ở dưới rồi mới lót đá ở trên thì nước sẽ không trồi lên được nữa. Thiệt là ngây thơ.
Y như rằng, được năm đầu tiên khô ráo, tới năm thứ hai, nước đã tìm được đường nên phun lên ở mọi ngóc ngách có thể. Đến lúc này cả lũ mới sáng mắt ra và giải quyết hậu quả. Thợ phải tới cắt 3 đường ở những chỗ nước phun mạnh nhất, ngoài ra phải cắt dọc bậc tam cấp và móng nhà để nước thu về chỗ những đường rãnh mới mở. Nước nhiều đến mức mà trời đã khô ráo cả tuần mà nước vẫn chảy thành dòng như suối.
Đây là hậu quả của việc bất bình đẳng giới. Nếu người nói không phải là mình mà đổi ngược vị trí thì mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi.
Hy vọng những lần sau, lời nói của mình có trọng lượng hơn. Haizz










