Tuesday, May 24, 2016

Du ngoạn Hoa Kỳ - Lên đường

Hình như ai cũng muốn một lần trong đời được đến nước Mỹ, mình không ngoại lệ. May mắn đến khi Trung tâm Phục Hồi và Bình Ổn Quốc tế (CISR) mở lớp Quản lý cấp cao về vật liệu nổ và bom mìn. May mắn hơn nữa là lớp này luân phiên tổ chức ở nhiều nước khác nhau. Năm ngoái tổ chức ở Việt Nam và lần tổ chức ở Mỹ cách đây 5 năm, khi đó, được xem là lần cuối tổ chức tại Mỹ. Cho nên việc 2016, người ta quyết định tổ chức tại Mỹ là một may mắn cho mình khi nộp hồ sơ. May mắn lại mỉm cười khi hồ sơ mình được duyệt. Cảm giác sắp được đến Mỹ thật là tuyệt vời ông mặt trời.
Mình cứ hồi hộp đếm từng ngày để được đặt chân lên vùng đất hứa mà bao nhiêu người đã phải bỏ mạng trên đường vượt biên.
Rồi thì ngày đó cũng đến, mình còn vui hơn khi biết có một bạn người Việt ở MAG cùng đi lần này. Vậy là có người đồng hành trên chặng đường dài.
Ra khỏi nhà lúc 8h sáng, hạ cánh xuống Nội Bài lúc 10h30 sáng và cứ thế, mình ngồi đến 0h00 sáng ngày hôm sau mới lên máy bay đi Mỹ. Cứ gọi là ê ẩm hết mình mẩy. Dân nhà quê rất là thiệt thòi ở chỗ đó. Ở Hà Nội và Sài Gòn thì mọi người cứ ung dung ăn no ngủ kỹ đến khuya mới đủng đỉnh ra sân bay, còn mình thì ngồi mòn hết cả mông ở sân bay. Ngồi lâu đến nỗi, mình phải chai mặt ngồi tập YOGA kẻo mỏi quá.
Đi máy bay nhiều, mọi người hay muốn ngồi gần cửa sổ, mình thì chả muốn, cứ thích ngồi cạnh lối đi. Cái kinh nghiệm tự nhiên mà có này là do lần mình bay từ Úc về Việt Nam. Mình ngồi ở cạnh lối đi nên đêm đó mình tha hồ đi uống nước khi khát nước mà không làm phiền ai.
Rồi tình cờ trên một lần bay từ Ai Len về, mình không ngủ được. Cái tật không ngủ được thì lại sinh ra hay đi vệ sinh. Vô tình phát hiện ra ở chỗ nối giữa các khoang thì luôn có đồ ăn để sẵn cho hành khách nếu ai đói bụng. Chạy ra nhón một cái sandwich vô nghĩ bụng chắc là ổn. Vậy mà 15phut sau, thấy 2 đứa ngồi cạnh xì xoạp ăn mì tôm ly, mình cầm lòng không đặng lại rón rén đi pha 1 ly và ăn nghoẻn ngoang.
Quay trở về hành trình đi Mỹ. Vì đi hãng của Mỹ nên đồ ăn đương nhiên vắng bóng mỳ tôm, thay vào đó là sandwich, rồi nuts, rồi nước ép đủ loại. Mình cứ khát nước là ra tu 1 ly nước ép, 1 ly nước lọc, đổ đầy chai nước lọc chạy vô ngồi ngủ mơ màng, một lúc sau lại làm một vòng khi chai nước bới vô đã uống hết. Làm vài vòng vậy là đến nơi.
Cho nên, ái cứ thích lãng mạn để ngồi gần cửa sổ, chứ mình thì cứ phải gần lối đi. Đi đường dài, làm gì cũng tiện. Ngồi gần của sổ thì chỉ đi đường ngắn và đi ban đêm hoặc đến thành phố nào đó thật lạ thì ngồi cạnh cửa sổ để ... ngắm và chụp ảnh cho sướng.
Hành trình transit tại Tokyo sân bay Narita. Vô đất nước người ta mà sướng. Cái gì cũng hiện đại, văn minh và sạch sẽ. Cũng là châu Á thôi. Ngẫm thấy người Việt mình thua người ta là do tính cách "không muốn ai hơn mình" và thiếu trung thực mà ra chứ trình độ thì rõ ràng chả thua kém ai cả. Nằm vật vờ ở Nhật
Hạ cánh xuống Mỹ ở sân bay Dallas, bang Texas. Sân bay rộng như một thành phố. Đi từ ga này sang ga kia mất tầm 20 phút bằng tàu điện. May mà mình biết tiếng và đi nhiều nên quen, chứ ai lần đầu đi và k biết tiếng thì chỉ có lạc, lạc và lạc mà thôi. Kể đến đây mới nhớ năm 2015, khi mình quay trở lại Ai Len để nộp bài, có 2 chị người Việt đi sang Đức chơi nhưng một chữ bẻ đôi cũng k biết. Gặp mình họ như với được vàng. Mình phải dẫn họ đến cửa chờ máy bay bay sang Đức xong xuôi mới quay trở lại tìm đường đến cửa máy bay của mình. Nhờ chuyện này mà họ cứ năn nỉ bảo mình ra Hà Nội thì phải gọi để họ còn trả ơn. Từ năm 2015 đến nay mình đi cả chục chuyến mà chưa nhớ ra là phải gọi để được cảm ơn. hehehe
Ta nói, đi đâu mà có 2 người là hiệu quả vô cùng. Chỉ đơn giản là ngồi xem hành lý cho nhau để thay phiên đi vệ sinh cũng là một cái vô cùng tiện. Rồi chụp ảnh cho nhau, rồi nói chuyện, rồi giúp đỡ nếu ai đó bị mệt. Lần mình bay từ Thái về cùng một bạn. Tự nhiên bạn bị say máy bay. May mà phản xạ của mình tốt, vội vàng mát xa và xức dầu. Tuy nhiên, cái tật mau mồm của mình làm cô ấy giận khi mình bảo là "đã biết mình có dâu hiệu bất thường thì phải nói ngay, và phải chuẩn bị túi nôn, ai lại để đến lúc nôn mới đi xé túi". Vì chốt hạ là bạn ấy buồn nôn hay không thì chỉ bạn ấy biết, chứ mình làm sao biết mà chuẩn bị cho bạn ấy kịp. Thế mà vẫn bị trách.
Hạ xuống sân bay Dulles, sân bay ở Thủ đô Washington lúc 2h chiều, mà mãi đến 4h chiều mới có xe đón. Ngồi ngáp ngắn ngáp dài thỉnh thoảng lại nghe câu "Có sinh viên của JMU, ai đến đón thì tới chỗ quầy thông tin". À ha, vậy là có thằng chơ như mình. 2 con tiến đến nhận người quen. Vậy là có 4 chú. 2 chú kia mời 2 đứa uống trà. Ai cũng giành trả tiền, cuối cùng 2 con được mời. Hai bạn kia, một bạn từ Tajikistan (Akbar) và một bạn từ Iraq (Ahmed).
4h chiều mới thấy một anh và một ả từ CISR đến đón. Cả bọn mừng như mạ đi chợ về. 9h tối, check in khách sạn, tắm rửa xong thì 2 con mắt thao láo, vì nhịp sinh học ở Việt Nam giờ đó phải thức để nấu đồ ăn sáng cho 2 con trai.
Tính từ lúc bước chân ra khỏi nhà và đặt khu xuống giường là đúng 50 tiếng. Dã man!

PS. Trước khi đi, mình lên thắp hương cho Ba và khấn để Ba đi cùng sang Mỹ. Ngay khi thiếp đi trên máy bay, mình đã mơ Ba ngay lập tức. Liên tục những đêm sau đó ở Mỹ, mình gặp Ba liên tục. Vậy là mình đã có thể communicate với Ba được rồi. Nhớ Ba quá! Tim thắt lại khi thấy hình ảnh của Ba.

Sân bay Dallas bang Texas

Phỏng nghỉ ở ks. Chỗ rửa mặt và sau lưng là tủ quần áo.

Phỏng nghỉ khách sạn. Mình quên mất là trong phòng có TV.



No comments:

Post a Comment