Đêm đầu tiên ở Mỹ là buổi chiều ở Việt Nam, nhịp sinh học đang quen với thức nên chả ngủ được. 50 tiếng vạ vật ở sân bay, cất lên hạ xuống, cộng thêm 01 đêm mất ngủ, tỉnh ra mình đã 03 đêm không tròn giấc. Hậu quả là ngày hôm sau đến đoạn ăn sáng người cứ rũ ra như tàu chuối héo. May mắn là có người đi cùng nên cũng đỡ. 2 chị em xuống sảnh ăn sáng, nhìn bàn bên cạnh có một bạn gái, nhìn không biết đến từ châu nào vì rất khó đoán. Vừa giống Á, vừa giống Phi, vừa giống Mỹ La tinh. Thấy bạn có thẻ giống mình, liền chào làm quen.
Bạn bảo bạn đến từ Palau. Mình lần đầu tiên nghe đến tên nước đó bèn hỏi "Nam Mỹ à" vì dựa vào làn dan ngăm đen bóng mượt của bạn ấy. Bạn ấy bảo không. Ở Pacific. Oh la, Pacific. Mình phải mở ngay google map và tìm Palau ngay lập tức. Một hòn đảo bé tí ti mà nếu không zoom lên thì nó không hiển thị trên bản đồ. Càng tìm hiểu thì càng thấy Palau là một nước vô cùng thú vik. Ví dụ như nhân dịp sinh nhật, tổng thống mời tất cả thần dân tới tham dự tiệc, vì cả quốc gia có vẻn vẹn 20,000 người. :)) Tức là bằng dân số của một trường Đại học như JMU chẳng hạn. Với dân số bé tẻo teo thế nhưng vẫn đầy đủ các bộ như ai. Cô bạn này là Thứ trưởng Bộ gì gì mà mình quên béng. :)
Ăn sáng xong, đi về phòng để chuẩn bị đi học, vô thang máy gặp mấy anh Trung Đông đẹp trai như tài tử điện ảnh, thót cả tim. :) Ngài Trung Đông họ ăn gì mà cả trai cả gái đẹp như tiên.
Đi học ở nước tư bản hàng đầu thế giới thiệt là sướng. Xe đưa đón tận nơi. Các em tài xế thì trẻ đẹp mộng mơ. Mỗi ngày có 2 em. Cả thảy có 10 em. Em nào cũng xinh, em nào cũng giỏi, em nào cũng thân thiện, rất đáng yêu. Có em trai trẻ măng, nhìn như hoàng tử. Nhòm chú, mình nhớ ông con trai cả của mình. Cũng ốm ốm, cao cao. Chỉ điều là zai mình đen trũi, còn chú thì trắng như bột. Hehehe
Mắt nặng trĩu, đến lớp ngồi một đống và phải gồng mình tối đa để mắt không sập xuống. Đoạn ni cứ nghĩ đến phim hoạt hình Tom and Jerry. Tom buồn ngủ xong lấy 2 cái tăm chống lên mà vẫn sập xuống. Ai đời ngồi học vào cái giờ 2-3h sáng ở nhà thì mần răng mà thức. Bao nhiêu ly cafe vẫn không có tác dụng.
Rồi thì buổi sáng cũng qua. Mình lết cái thân đi ăn trưa. Trên đường đi, gặp một hóm hoa đẹp mê ly. Nhìn hoa thì giống hoa hồng, nhưng to bằng cái bát và đương nhiên thân cây không phải cây hoa hồng. Mình hỏi em Lin thì em ý bảo đó là hoa Peonies. Tra từ điển thì nó là hoa mẫu đơn. Hoa thì đẹp mà ten Việt xấu hoắc. Đáng lẽ hoa hoàng hậu hay công chúa hay mỹ nữ gì đó thì mới phải, vì nó đẹp dã man.
Ăn kiểu buffet trong căng tin của trường. Căng tin được làm từ một bệnh viện cũ và bạn Meg, một trong những bạn assistants được sinh ra ở đó. Thức ăn thì không biết tả làm sao nhưng chỉ có món pizza là hợp khẩu vị, còn lại thì rất là Mỹ. Đặc biệt, hầu như không có món rau nào được nấu chín. Tất cả đều ăn sống. Thậm chí rau mồng tơi, cần tây hay nấm đều ăn sống. Ăn mấy ngày mình nghiệm ra một điều là họ chẳng nấu rau, mà chỉ ăn sống. Chắc là để giữ toàn bộ vitamins có trong rau đây. Về nhà thử ăn giống họ coi răng?
Ngày đầu tiên kết thúc, các bạn nam háo hức nhờ CISR đưa tới siêu thị gần chỗ. Mình, mặc dù rất muốn đi, nhưng đành từ chối vì quá mệt và buồn ngủ. Về nhà ăn gói mì tôm là leo lên giường làm một giấc.
Đêm đó mình mơ về Ba. Con biết Ba đã đi cùng con trên chuyến bay và giờ này Ba cũng đang ở cùng con trên đất Mỹ. Con cảm ơn Ba. Con nhớ và yêu Ba vô cùng. Hãy cứ cho con gặp Ba trong những giấc mơ Ba nhé.
2. Những ngày đến trường và cuộc sống Mỹ
3.

No comments:
Post a Comment