Người đầu tiên bắt gặp và quen là một cậu người Tajikistan (Akbar) và một cậu người Iraq (Ahmed). Mình và T đến Dulles Airport thì nghe thông báo có người đang chờ JMU. 2 đứa nghĩ, đích thị là cùng đoàn. Mò mẫm một hồi thì tìm ra nhau. 4 đưa vô quán uông trà và cafe, bạn Admed giành rả tiền. Quen thân với nhau từ đó. Bạn Adbar nói được tiếng Nga, mình trọ trẹ dùng lại được mấy từ, oai phết. Còn banj Admed thì uốn lưỡi mãi mới đọc đc chừ H (câm). Mình cứ nghe ai đền từ vùng Trung Đông là mình lại ngưỡng mộ. Không phải ngưỡng mộ tài năng mà ngưỡng mộ sự kiên cường của người dân sống trong bối cảnh mà bom đạn ngược xuôi.
Người tiếp theo mình gặp là bạn Eunice đến từ Palau. Một phụ nữ nhìn rất mạnh mẽ và quyết đoán. Palau rất nhỏ bé nhưng khá giàu có. Hầu hết dân số đều học ở các trường Mỹ. Họ giống như một phần lãnh thổ của Mỹ. Tướng mạo của ả như người thổ dân vùng Hawai. Kiểu đóng khố dừa quấn hoa quanh đầu, làn da nâu láng min, tóc xoăn, mắt đen sâu, nhảy lắc mông. Thật quyến rũ, nếu ả ốm đi một chút. :) Hầu hết mọi thứ ở Quốc gia này đều nhập khẩu từ nước khác, vậy mà mức sống rất cao. Cô nàng tiêu xài có vẻ rất thoải mái. Nàng thua mình 01 tuổi nhưng trồng chững chạc và quyết đoán. Mình thích tính của ả và ả cũng khoái mình. Mình hay chơi với ả vì bạn đồng hương bận rộn hẹn hò với một người khác. Mình với ả đi chợ, uống rượu và hôm mặc áo dài, mình mượn giày của ả đi kẻo mình k mang giày cao gót đi theo. May mắn thay, mình và ả cùng size. Mình và ả hẹn hò khi về nước sẽ liên lạc với nhau nhưng mãi mà vẫn chưa có một ý định viết thư.
Người tiếp theo là anh chàng đẹp trai như tài tử điện ảnh (câu này chắc mình phải nhắc đến 4-5 lân trong entry ni vì chàng mô cũng đẹp trai rối bời). Cậu Noori đến từ Afghanistan. Cuộc chiến tranh và khủng bố Al que da làm mình rât có cảm tình với những ai đến từ Trung Đông. Cậu nói tiếng Anh cứ lí nhí trong miệng vô cùng khó nghe. Mỗi khi cậu nói thì mình phải căng tai mà nghe mới hiểu vì câu bắn như súng liên thanh không âm điêu, giai điệu không lên bổng xuống trầm. Hôm đi Washington DC cậu ngồi gần mình và vô cùng bất ngờ vì mình hơn cậu một lố tuổi. Ngay cả khi mình đưa passport ra để chứng minh rằng thì là mình đã 42 tuổi thì cậu bảo là "thậm chí tận mắt thấy ngày sinh tháng đẻ của chị nhưng tôi không thể tin được chị đã 42 tuổi. 24 tuổi thì đúng hơn. Ôi trời ơi. Không, không, không thể được". hahaha
Tài từ điện ảnh thứ 2 là chàng Ousama, cái anh chàng mình gặp trong thang máy ngay buổi sáng đầu tiên. Người chi mà đẹp trai dã man. Chàng cũng là người mà hôm đi picnic đã vô tình đá quả bóng bay vô đầu mình đau điếng.
Hôm đầu tiên, mặc dù mắt cứ nhìn mơ màng vì buồn ngủ nhưng mấy sợi chỉ may chéo ở đuôi bộ áo vest của Isam (Iraq) làm mình cứ dán vào đó. Chả là chú vừa mua bộ đồ mới nhưng quên tháo chỉ. Nhìn chú đi qua di lại với 2 đường may xéo ở tà sau, mình mấy lần toan kéo lại giựt ra nhưng không đủ can đảm. Chú cũng là người đi chơi với 2 chị em lúc ở Washington. Lương một tháng của chú bằng lương của mình cả năm cộng lại. Bởi rứa mà đi chơi, chú toàn giành trả tiền ,nhưng 2 con sĩ diện luôn chia đều và tự trả. Kể ra, đôi khi để ai đó hào phòng với mình cũng hay.
Và còn rât nhiều người nữa, mình sẽ cập nhật sau vậy.
4. Ramadan ở đất Mỹ
5. American Foods
6. Washington tour1
7. Washington Monument
8. Washington city tour (vé, rám da)
9. Bạn đồng hành (Em Thư)
10. Luggage lost
11. Vườn quốc gia Shenadouk
12. Test rượu vang với Kim


No comments:
Post a Comment