Friday, March 27, 2015

Mít

Đã 2 ngày nay mẹ không được nói chuyện thả cửa với 3 cha con vì bận học ở trường cả ngày. Hôm qua chỉ gọi về nói chuyện sơ sơ, hôm nay cũng thế.

Vửa kết nối xong, ba định kể chuyện chi đó thì anh Hai giành và bảo, mẹ chuẩn bị một cái bát đi. Mẹ không hiểu mô tê răng rứa chi cả. Anh Hai vẫn nằng nặc bảo mẹ lấy sẵn một cái bát. Một hồi thì anh mách, hôm nay ai đó cho ba quả mít, ngon chưa từng thấy. Đúng là mẹ rệu rỏ giãi. Bacu còn nói, ăn mít mà nhớ vợ.

Mít là trái cây yêu thích thứ 2 sau sầu riêng của mình. Đến mùa mít, không có hôm mô đi chợ mà không mua mít. Hầu như mít lúc nào cũng có trong tủ lạnh. Lâu lâu thì mua sầu riêng, ăn dè xẻn từng múi.

Tối hôm qua mẹ cũng tranh thủ gọi điện về một chút. Thối thì học bài xong còn anh Hai thì vẫn đang học. Gặp mẹ thì Thối õng ẹo ngái ngủ vì cả buổi trưa không ngủ, nằn nì mãi chú với nhả cho mẹ vài lời. Chú nằm quay mặt vào tường, mông chỉa vô màn hình, quần kéo không lên hết, để lộ một khoảnh hông tròn căng. Ui cha mẹ nhìn mà thèm chi lạ. Mẹ thèm ôm cái mông đó quá. Rồi chú vẫn cứ xoay mông ra uể oải nói chuyện với mẹ. Vì phải đi học, mẹ gọi anh Hai vào chào mẹ rồi học tiếp. Anh vào thì diễn ra cảnh này. Thối đang nằm lơ mơ, thầy anh vào thì nói líu lo như chim hót. Chú cứ nằm ngửa mặt lên, anh nằm nghiêng bên cạnh úp mặt vào mặt chú. Chú quàng tay qua anh rồi lấy hai tay úp vào mặt anh, còn anh thì ôm chú nựng nịu. Cứ thế, hai anh em ôm nhau trêu chọc, không thèm để ý đến mẹ. Mẹ lại càng nhớ hơn.

Tối nay đi học về mẹ ghé vô cửa hàng mua một số thứ. Đi ngang qua một chiếc xe ô tô, thấy một bé gái ngồi trong xe, mẹ nhớ 2 con của mẹ cồn cào ruột gan. Cứ đến tầm 5-6h chiều bên này là mẹ cứ như người mất hồn. Người chới với vì nhớ.

Chiều nay mẹ nhận được kế hoạch của ICOS sắp xếp cho đợt nghiên cứu ở nhà trong đó có mẫu đăng ký ngày bay về. Mẹ háo hức vô cùng. Ngồi học mà cứ nghĩ đến ngày về được ôm 2 cục yêu của mẹ là không thể tập trung nổi.

Đến mức viết blog cũng lộn xà lộn xộn. Mẹ vẫn để thế này, không chỉnh sửa để cài năm sau đọc lại sẽ nhớ cảnh tượng bây giờ.

No comments:

Post a Comment