Tuesday, March 10, 2015

Stress.........

Từ khi sang Ai Len mình chưa hề có một ngày vui, còn ngày buồn thì nhiều vô kể. Có những ngày buồn, tim như bị ai bóp, người như mất trọng lượng. Hễ cứ ngồi suy nghĩ về những gì đã trải qua là tim cứ thắt lại, không lối thoát. Hầu như ngày nào cũng buồn. Nỗi buồn cứ bám riết lấy không buông. Thở cứ thỉnh thoảng phải hắt ra mới lấy lại được nhịp.

Bài vở thì luôn trong tình trạng ngập đầu. Cứ làm xong bài này thì bài khác nó tòi ra ngay lập tức, không có thời gian rảnh để thư giãn, mà có muốn thư giãn cũng không biết phải thư giãn kiểu chi với ai. Các bạn ở bên này đều trẻ, toàn chưa chồng nên có nói chuyện cũng khó, hơn nữa chúng nó ở cùng nhau tại một nơi, mình ở một nơi khác, nên có gặp nhau cũng khó, với lại mình thì mới sang, chúng nó sống với nhau lâu rồi nên mãi thì mình vẫn một mình.

Trong lớp thì toàn người Ai Len, chúng nó học xong là chúng nó về nhà nó, mình cứ lẻ loi đến lớp và cô đơn đi về.

Mỗi lần gọi điện về nhà mà thấy 2 con vui chơi là những lúc vui nhất trong ngày. Ngày nào chưa nói chuyện được với cục yêu thì mình cứ đứng ngồi không yên. Hôm nào phải học buổi chiều thì đúng là quay quắt.

Không biết những người có gia đình như mình đi học thì họ có giống mình không?

Cô bé ở đây bảo có quán này quán nọ, chị cứ tới đó mà thưởng thức. Với mình, việc tự nhiên đi bar hay quán một mình thì đúng là cực hình. Không phải vì tốn tiền nhưng vấn đề là mình không cảm thấy thú vị khi đi một mình như thế. Có thể các bạn trẻ khi đi một mình họ sẽ cởi mở hơn, tạo cơ hội để làm quen này nọ nhưng ngay cả khi đi cùng ai thì mình cũng chỉ ngồi thu lu từ lúc đến rồi về. Có lần đi với con người Ethiopia, mặt mình dài thượt, ỉu xìu như bong bóng xì hơi trong lúc nó thì cứ lung lắc theo tiếng nhạc. Một lúc chịu k đc, nó bảo thôi đi về chơ thấy cái mặt của mi rứa mất cả đã.

Sang đây gần một năm mà lần đầu tiên mình mới vô cửa hàng Debenhams. Số lần mình đi shopping thì đếm chưa đủ 2 bàn tay. Hôm qua gặp một đứa lấy chồng Ai Len nó bảo chị có time thì vô của hàng TK ở khu Debanhams mà săn hàng. Mình ớ ra là rứa nó nằm trong Debenhams hay ở ngoài. Hóa ra là Galway city nó rộng hơn mình nghĩ. Chỗ xa nhất mình đến ở city center là Debenhams.

Có phải mình đang uổng phí thời gian ở Galway không? Mình không biết, nhưng giờ có biết đi nữa thì liệu trước đó mình có đi? Chắc là không vì nhiều thứ: Không có hứng đi một mình và nếu shopping thì cái gì cũng đắt. Không bù cho mấy đứa kia. Khi thấy một cái áo pull cộc tay, nhìn rất thường (theo con mắt thời trang nhà quê của mình) có giá 12e, nó bảo, cái này mua về mặc ở nhà cũng được. Ui chao, 12e là 300k mà nó nói cứ như 30k. Mình lẳng lặng lẻn đi chỗ khác giả ngó nghiêng. Ngay cả khi mình rất thích kiểu quần jean gài một dãy nút, mình đã thử vào, rất thích nhưng có giá là 40e (tầm hơn 1tr.) mình vẫn đặt lại chỗ cũ và tự nhủ sẽ quay lại khi nào nó hạ giá. Nhưng nếu đó là món đồ ưng ý cho 2 cục vàng thì mình vẫn sẵn sàng bỏ ra nhiều hơn đó để 2 chú được vui.

Mình khẳng định một điều là mình nhìn thế thôi chứ hoàn toàn không tự tin chút nào. Mình cứ thắc mắc tại sao chúng nó có thể đi du lịch một mình được. Vấn đề của mình không phải là không đi được mà vấn đề là nó không có ý nghĩa. Cảm giác cứ như một đứa trẻ đi lạc. Và cái quan trọng nhất là mỗi lần được đến một nơi đẹp đẽ nào đó, cái cảm giác đầu tiên là áy náy thương ba cha con ở nhà. Cái cảm giác đó làm cho mình không thể nào hưởng thụ trọn vẹn bất kỳ việc gì. Vì thế mà có nhiều người bào thỉnh thoảng 2 vc nên trốn con đi du lịch một mình để hâm nóng tình cảm. Việc đó nó không những k hâm nóng mà e là làm nguội lạnh đi vì cảm giác có lỗi với con. Mà kể cũng lạ, hạnh phúc của vợ chồng trước khi có con và sau khi có con thì phải là hạnh phúc của cả gia đình chứ sao lại hạnh phúc riêng lẻ thế được. Đi du lịch cùng cả gia đình mà hạnh phúc mới trọn vẹn chứ.

Học kỳ 2 có 5 bài tiểu luận trong đó có 1 bài dài 5000 từ, tức là gần gấp đôi bài bình thường. Vừa mới xong 1 bài, còn những 4 bài nữa thì mới hết học kỳ 2. Nghĩa là trước khi được về nhà thì phải viết chừng đó bài và cái nản nhất vẫn là bài luận văn 20,000 từ, tức là tầm 80 trang. viết mần răng cho ra từng nớ đây hả trời.

Thời gian nặng nề trôi, mình chênh vênh vật lộn với bao khó khăn k thể diễn tả bằng lời. Thà đứt tay chảy máu một trận để đau về thể xác còn hơn bị tra tấn về tinh thần, sự tra tấn này nó đến từ nhiều hướng, với nhiều mức độ và sắc thái khác nhau, làm cho một người đơn giản yếu đuối mình cứ như chiếc thuyền nan chao đảo giữa cơn cuồng phong. Biết bao giờ mới lặng!



No comments:

Post a Comment