Có những lúc ngồi nhìn màn hình đầy chữ, rõ ràng đầu đọc nguyên cả một đoạn, mà thề là không lọt vô đầu chữ mô hết. Đọc xong rồi mình mới sực tỉnh ra là không biết vừa rồi đọc cái gì.
Bao nhiêu cố gắng như một quả chanh, đến chừ thì vắt kiệt nước rồi, cố nữa thì cũng k ra cái gì nữa. Đó, ngồi viết mà k nặn ra chữ nào. Không biết làm gì, nằm cũng không xong, ngồi cũng không đặng, tóm lại là đầu óc trống rỗng, k suy nghĩ được chi thêm nữa. Lạy trời lạy phật chỉ cần 50 điểm thôi là con hài lòng rồi, con không cần bằng giỏi đâu. Con chỉ mong đến ngày về với các con của con, với chồng con và ba mạ của con thôi.
Thứ Ba tuần tới là nộp, nếu như học kỳ 1 thì bài đã viết xong xuôi rồi, chỉ còn ngồi chỉnh sửa đôi chút là xong, đằng này vẫn là một mớ hổ lốn, nhặt chỗ này một ít, chỗ kia một ít. Haizz. Muốn hét lên quá!
| Hoa này tên là Daffodil, k biết dịch ra tiếng Việt là gì. Trường toàn là hoa này, từng vạt nờ vàng rực. Đẹp ngất ngây. |
No comments:
Post a Comment