Friday, March 20, 2015

Niềm tin

Sáng nay mới mở mắt ra con kia đã lôi mình ra nhờ chụp ảnh cho nó. Mới béc mắt ra nó đã cho mình cười không ngậm mồm được bởi cái sự tự tin vô cùng lạc quan. Nó bảo chụp cho nó làm sao mà nó che cái bụng to như bà bầu sắp đẻ của nó. Nhiệm vụ có vẻ bất khả thi đây. Rồi nàng đứng dựa lưng kiêu hãnh vào tường và cố hết sức thóp bụng vào khi mình đếm 1, 2, 3. Chụp trong nhà chưa đã, nói lôi cổ mình ra đường. Trời ạ, sáng sớm, mặc mỗi bộ quần áo ở nhà lạnh quăn tay. Đã rứa, người trên kẻ dưới hối hả đi làm ngược xuôi còn nàng đứng cố tạo dáng một cách gợi cảm để mình chụp. Có một cái nàng nhìn và cười mãn nguyện là cái nàng đứng quay mông ra, đầu ngoái lại cười ngây ngô. Nàng thiếu 4 cân đầy 1 tạ và nếu tính tỷ trọng của cặp mông thì nó chiếm gần phân nửa. :) Việc nàng ở cùng mình, theo như nàng phán, thì là số nàng gặp may khi có ngưởi ở cùng như mình. Rứa thì phần không may mắn nó giành cho mình rồi. Ngay như chuyện chụp ảnh, mình chụp cho nàng thì ngay ngắn, sáng, nét, bố cục hài hòa. Rứa mà nàng chụp cho mình cái mô cái nấy cứ như đùi cui chấm nước mắm. Tự nhiên người chót vót ở phần trên của ảnh, còn cả một vạt phía dưới ảnh là đất hoặc đường. Cái mô mà rõ nét thì toàn bị đất chết kiểu nớ, còn cái mô vô tình ngay ngắn thì mờ và rung tay. Họa hoằn lắm mới có lúc nàng thăng hoa cho mình được 1 cái an ủi có thể chấp nhận được.

Sáng nay ngồi học mà cứ nhớ lại câu nói của nàng là mình phải bụm miệng lại không thì tự nhiên cười ngớ ngẩn trong lớp. Nó kể dạy con theo kiểu như chăn bò, là "đi chăn bò mà bò không đi là oánh vào đít" á. Nói một câu, k làm, oánh ngay. Nó bảo tao đánh con như .... đánh trống, nguyên văn là " Xah, I beat them like drum". Vừa thương mấy đứa nhỏ vừa định phản đối hành động "bạo hành" nhưng cái giọng của nó làm mình quên béng đi và cười ha hả.

Chuẩn bị đi học rồi, nàng còn hăm hở mang một mớ quần gen chạy qua khoe. Mày biết không, tao mua được mấy cái này hay lắm. Khi mô mà đi họp hành đồ rứa thì phải ăn mặc elegent, mấy cái này giúp tao che bớt phần bụng. Nếu có loại quần gen mô có chức năng ảo thuật biến hóa làm mất đi cái bụng như cái thúng úp vào của nàng thì đúng là thần kỳ. Rứa thì đắt mấy mình cũng cố mua một cái. Kiểu này mình mà dùng loại đó thì cứ gọi là bụng phẳng lì chứ đùa à.

Tất tần tật những thứ khác luôn làm mình bực bội, ngoại trừ cái cách hắn nói chuyện thì rất hài hước. Ví dụ: kể về nạn cướp giật ở Uganda, nó bảo, đi chợ thì tiền cứ nắm chặt ở tay, chứ mà đeo túi lủng lẳng và dù có cầm chắc quai thì rốt cuộc có mỗi quai mày cầm về nhà (you end up with holding only bandage home).

Đến lúc nàng kể người này thích nàng, người kia thích nàng thì mình chả còn tin vào mắt thẩm mỹ của mình nữa.

Tự nhiên kể chuyện đàn ông theo đuổi nàng làm mình nghĩ ngợi, cộng thêm mấy con bạn suốt ngày kể chuyện chồng con, rồi đọc trên mạng bao nhiêu là chuyện ngoại tình, tự nhiên có dòng điện lạnh chạy dọc sóng lưng. Hoang mang và như mất hết sinh khí. Vẫn biến là nếu không có đàn bà ngoại tình thì đàn ông ngoại tình với ai. Nhưng nếu đàn ông không chủ động tấn công thì mấy khi đàn bà mở lời. Cho nên khi đàn ông tham gia vào một mối quan hệ thì tội lỗi của họ được xét theo bản chất của người chủ mưu, còn đàn bà chỉ là đồng phạm. Và vẫn biết con gái thời nay mạnh bạo hơn ngày xưa, sẵn sàng nhảy bổ vào dù biết người đàn ông đã có gia đình. Nhưng nếu cứ ai ngỏ lời là chấp nhận, cứ ai xông vào là đón nhận thì loạn hết còn đâu.

Phụ nữ có chồng thường tự hào vì có nhiều người đàn ông theo đuổi họ. Bản lĩnh và niềm tự hào của một người đàn ông có vợ không phải là họ ngủ với bao nhiêu người mà là họ từ chối bao nhiêu người đàn bà. Vậy có còn bao nhiêu người đàn ông bản lĩnh và đầy tự hào trên đời này nữa không?

Giá mà nàng đừng run tay thì có phải ảnh đẹp biết mấy! Haizz

No comments:

Post a Comment