Anh Hai tham gia chương trình tình nguyện "Xuân yêu thương" của trường. Nhiệm vụ của anh là bán bánh lấy tiền lời hỗ trợ các bạn khó khăn.
Thực ra anh chỉ làm nhiệm vụ order và ship, còn lại bạn mẹ và bạn của ba mua bánh giùm. Nhưng nói cam quả là bánh anh bán rất ngon, ai cũng khen.
Thằng út thấy anh bán thì ngay lập tức gom toàn bộ tiền lẻ ki cóp từ những lần mẹ đi chợ về, đúng 15,5k, mua được đúng 1 cái bánh, dư 500đ. :)
Ngày hôm sau, mẹ nghe kể anh Hai mang bánh về, thằng em chén sạch không thèm cho anh thử một mẩu nào hết. Chú mà hễ thấy đồ ăn là chú quên hết tổ quốc đồng bào. Mẹ trêu chú là nếu chú đi bộ đội giống như các chú bộ đội ngày xưa, địch không cần làm chi hết, chỉ cần đưa ra một món thật ngon để trước mặt thì chú sẽ khai tất tần tật. Chú nghe xong, mắt lườm mẹ sắc lẻm và ngoảy đít đi ngay ngắt kèm theo một câu "không chơi với mẹ nứa". Nói thế thôi, mẹ chú đời mô tha, mẹ chú lại tới ôm nịnh nọt xin lỗi chán chê để được thơm cái má lúc nào cũng thơm phức mùi bánh của chú.
Quay lại việc bán bánh của anh Hai, anh nhờ luôn bạn của em Tũn quảng cáo và bán hàng. Kết quả là có một chú mua bánh. Vậy là chú Tũn trở thành shipper của anh Hai. Một cái bánh bằng lòng bàn tay, để trong 1 túi ni lon, chú buộc túi ni lon vào quai balo rồi để ngay lối đi xuống để sảng mai mang đi luôn, khỏi quên. Sang ra mẹ lại thấy cái balo ở ngay chân giường. Chú mắt nhắm mắt mở giải thích "con phải mang vô kẻo sợ chuột ăn". Shipper có tâm nhất quả đất là đây. Xem ra chú háo hức còn hơn anh của chú. Mẹ trêu, "Anh Hai có trá tiềng shipper cho cong không?" Chú thật thà, "đằng mô con cũng đi học mà".
Buổi trưa về, thấy anh hai ngồi với một ngòi bút và tờ giấy với mấy gói gói đùm đùm trước mặt. Hóa ra anh đang chia hàng để mẹ đi ship tới cơ quan mẹ.
Việc bán hàng của anh thực sự khởi sắc khi anh tới cơ quan ba quảng cáo. Anh lượn một vòng và mang về đơn hảng, số lượng kịp đuổi với các thành viên trong nhóm.
Tối hôm qua, em Tũn bỗng dưng làm ca sĩ. Chú hát bài "Tâm sự tuổi 30" tra rụi. Mẹ nhớ nhõn câu cuối "Nói chung là anh lỡ yêu em rất nhiều". Chú hát xong thì mặc cả luôn. "Mama trá tiềng các xê đi" Uh, mama trá tiềng các xê bằng bánh phô mai phái k? Mắt hấp hiếng vì mẹ đoán trúng phóc, chú nhoẻn cái miệng yêu cười như địa chủ được mùa.
Wednesday, December 26, 2018
Thursday, November 29, 2018
Canada - Kinh nghiệm xin visa
Năm 2016, mình được giới thiệu một chương trình học 3 tuần về nhân quyền và apply đại. Kết quả là được nhận nhưng không được cho học bổng. Mình chịu, không đi được, tiếc hùi hụi. Năm 2017, mình quyết tâm nộp hồ sơ lại và may mắn làm sao, mình lại được cho học bổng. Trời ơi là sung sướng. Các bạn mình bảo, số mình rất sướng, được đi nước ngoài mà không phải mất đồng nào. :) Đúng là được đi nước ngoài có người trả tiền cho nhưng bảo không mất đồng nào là không đúng vì tiền mua quà về cho hồ lô xắc xông là hết cả đống.
Xin visa, lên mạng làm hồ sơ, nộp online xong hắn gửi cho một cái xác nhận. Mình chủ quan, không đọc nên cứ ngồi chờ. Ra Hà Nội ngay sau đó với tâm trạng khấp khởi biết đâu nhận tiếp thông báo bảo đi lấy vân tay luôn thì tiện. Vé tàu mua lúc 19:30, lúc 17:00 điện thoại báo có email thông báo từ app mình nộp hồ sơ, chó chết là mở mãi không được. Vì không biết nội dung là gì, nên mình quyết định ở lại tá túc nhà đồng nghiệp cũ. 12h đêm vô được email thì chỉ nhõn một cái thông báo xác nhận là chúng tôi đã nhận được tiền visa. Tưng hửng vả khó chịu cả đêm không ngủ được. Đang rối bời thì chồng báo, xe bưu điện sáng mai 9h vô (xe chở phó giám đốc ra), cậu lái xe là bạn học. Đoạn ni giống như chết đuối với phải cọc. Mừng như bắt được vàng.
Chờ nó ký tá với xếp xong xuôi, mình tót lên xe lúc 10h tại ks Kim Liên. Ngồi trên xe thằng này không khác chi trừng treo sợi tóc. Nó lái xe nhanh khủng khiếp và cách nó lái là cứ bám đít xe trước và rình rình lách ra vượt lên. Có lúc khoảng cách của xe ngược chiều với xe mình chỉ vài chục mét. Khoảng 50km đầu tiên mình vã mồ hôi và tim như rớt ra ngoài lồng ngực nhưng phải cố bình tĩnh vì nó trấn an "tau lái cho xếp tau mấy chục năm, có chi mô nờ". Hèn chi mà có một ông xếp khác vì một lý do nào đó có lần đi cùng xe với hắn xong về thán "Làn sau tau k đi với mi nữa, mỏi chân lắm" (vì cứ suốt mải đạp phanh "tưởng tượng" ở ghế phụ).
Cũng may mà khoảng 100km thì mình bắt đầu quen và cứ mỗi lần lách ra mình đoán được ngay có vượt được không và nó có vượt hay không và cùng lượn. Có lúc cả dãy xe dài dằng dặc, nó cứ lách lên 1 chiếc, chen vào trước mũi chiếc đó để tránh xe ngược chiều, rồi lại ngoi lên. Cứ theo đường zich zắc mà tiến. Với tốc độ chóng mặt như thế, đúng 5h30 chiều mình về tới nhà, bao gồm 1 tiếng dừng lại ăn trưa và 15 phút mua dứa. Vậy là tổng cộng thời gian nó chạy từ Hà Nội về Đồng Hới đúng 5 tiếng rưỡi. Thằng bạn nó bảo, xe thằng kia đổ xăng máy bay nên chạy nhanh rứa. :)
1 tuần sau, mình cứ ngóng mãi xem có thư nào từ trang visa không nhưng tuyệt nhiên không thấy. Buồn tay, mình mở thư xác nhận đầu tiên ra đọc từ đầu đến cuối thì mới tá hỏa, trong thư xác nhận kia hắn bảo là "tới ĐSQ gần nhất để lấy dấu vân tay càng sớm càng tốt". Ôi má ơi, cái tội không đọc kỹ mà chỉ đọc tên file. Mình tức tốc ra Hà Nội ngay tối đó, sáng mai làm xong bay lên tàu về luôn.
Trong lúc ngồi chờ đến lượt lấy vân tay, có bạn kia người Hà Tĩnh xin visa, chờ mất 3 tháng và kết quả là bị từ chối. :(
1 tuần sau, mình có thông báo đã có visa. Không những có visa mà visa còn cho multiple entry và hết hạn vào tháng 9/2019.
Xin visa, lên mạng làm hồ sơ, nộp online xong hắn gửi cho một cái xác nhận. Mình chủ quan, không đọc nên cứ ngồi chờ. Ra Hà Nội ngay sau đó với tâm trạng khấp khởi biết đâu nhận tiếp thông báo bảo đi lấy vân tay luôn thì tiện. Vé tàu mua lúc 19:30, lúc 17:00 điện thoại báo có email thông báo từ app mình nộp hồ sơ, chó chết là mở mãi không được. Vì không biết nội dung là gì, nên mình quyết định ở lại tá túc nhà đồng nghiệp cũ. 12h đêm vô được email thì chỉ nhõn một cái thông báo xác nhận là chúng tôi đã nhận được tiền visa. Tưng hửng vả khó chịu cả đêm không ngủ được. Đang rối bời thì chồng báo, xe bưu điện sáng mai 9h vô (xe chở phó giám đốc ra), cậu lái xe là bạn học. Đoạn ni giống như chết đuối với phải cọc. Mừng như bắt được vàng.
Chờ nó ký tá với xếp xong xuôi, mình tót lên xe lúc 10h tại ks Kim Liên. Ngồi trên xe thằng này không khác chi trừng treo sợi tóc. Nó lái xe nhanh khủng khiếp và cách nó lái là cứ bám đít xe trước và rình rình lách ra vượt lên. Có lúc khoảng cách của xe ngược chiều với xe mình chỉ vài chục mét. Khoảng 50km đầu tiên mình vã mồ hôi và tim như rớt ra ngoài lồng ngực nhưng phải cố bình tĩnh vì nó trấn an "tau lái cho xếp tau mấy chục năm, có chi mô nờ". Hèn chi mà có một ông xếp khác vì một lý do nào đó có lần đi cùng xe với hắn xong về thán "Làn sau tau k đi với mi nữa, mỏi chân lắm" (vì cứ suốt mải đạp phanh "tưởng tượng" ở ghế phụ).
Cũng may mà khoảng 100km thì mình bắt đầu quen và cứ mỗi lần lách ra mình đoán được ngay có vượt được không và nó có vượt hay không và cùng lượn. Có lúc cả dãy xe dài dằng dặc, nó cứ lách lên 1 chiếc, chen vào trước mũi chiếc đó để tránh xe ngược chiều, rồi lại ngoi lên. Cứ theo đường zich zắc mà tiến. Với tốc độ chóng mặt như thế, đúng 5h30 chiều mình về tới nhà, bao gồm 1 tiếng dừng lại ăn trưa và 15 phút mua dứa. Vậy là tổng cộng thời gian nó chạy từ Hà Nội về Đồng Hới đúng 5 tiếng rưỡi. Thằng bạn nó bảo, xe thằng kia đổ xăng máy bay nên chạy nhanh rứa. :)
1 tuần sau, mình cứ ngóng mãi xem có thư nào từ trang visa không nhưng tuyệt nhiên không thấy. Buồn tay, mình mở thư xác nhận đầu tiên ra đọc từ đầu đến cuối thì mới tá hỏa, trong thư xác nhận kia hắn bảo là "tới ĐSQ gần nhất để lấy dấu vân tay càng sớm càng tốt". Ôi má ơi, cái tội không đọc kỹ mà chỉ đọc tên file. Mình tức tốc ra Hà Nội ngay tối đó, sáng mai làm xong bay lên tàu về luôn.
Trong lúc ngồi chờ đến lượt lấy vân tay, có bạn kia người Hà Tĩnh xin visa, chờ mất 3 tháng và kết quả là bị từ chối. :(
1 tuần sau, mình có thông báo đã có visa. Không những có visa mà visa còn cho multiple entry và hết hạn vào tháng 9/2019.
Tuesday, November 13, 2018
Cai chim
Năm 2015 khi mẹ trở về từ Ai Len, anh Hai dứt khoát không cho mẹ yêu chim anh nữa. Năn nỉ mãi mẹ mới được anh hé ra cho xem mấy sợi râu lún phún và bảo chim lớn rồi, có "dâu" rồi, k được sờ chim với thơm chim nữa. Mẹ hẫng mất mấy ngày vì cả năm trời chưa gặp được thằng chim của anh thì nay lại được anh thông báo tin động trời. Mẹ nén tiếc nuối nhưng tự an ủi "Vẫn còn thằng chim em".
Mẹ thích nhất là lúc chim em mới tắm xong, thơm phức và thun lại bằng cái kẹo mút. Mẹ úp mặt vào hít hà sung sướng. Hết úp mặt vào chim, mẹ lật mông em lại úp vào vào hít hà khoan khoái. Cái mông tròn vo, êm ái.
Thoắt cái, em lên lớp 7. Số lần mẹ rình để thơm chim ngày càng hiếm hoi. Họa hoằn lắm em mới rộng lượng cho mẹ thơm thằng chim ngắn tũn. Rồi em bắt đầu mặc cả không cho mẹ thơm chim em thường xuyên nữa. Mẹ mới ra điều kiện "Khi mô chim em có râu thì mẹ sẽ cân nhắc việc cai chim". Vậy là em suốt ngày vạch chim ra xem có dâu chưa. Đến một hôm, em tất tả chạy từ trên lầu xuống, hớt hải thông báo "Mẹ nói mẹ cai chim em khi chim em mọc râu, đúng không? Chim em mọc râu rồi". Đoạn chú vạch chim ra lần từng tí mm trên chim mà tìm hoài chưa thấy cái râu mô. Ba chú đứng chờ nóng ruột bèn chia sẻ "rứa là vẫn chưa cai chim được rồi con ơi". 😛
Từ hôm đó đến giờ, em bắt đầu tỏ ra hất hủi mẹ khi mẹ đến gần, nhưng ngay sau đó em lại ôm mẹ thủ thỉ mẹ biếc mẹ quêng làm chi không? Mẹ (biết tỏng) nhưng vẫn giả vờ Ôi, mẹ quêng chi hè. Thế là chú ôm chặt lấy mẹ và thơm lấy thơm để. Mẹ yêu chú vô điều kiện. Mẹ yêu chú không thể diễn tả bằng lời. Nếu mà chỉ được chọn làm một việc duy nhất trong ngày thì mẹ chọn ôm thơm chú, mãi không chán. Thơm bất kỳ chỗ nào cũng thích, ngay cả khi mồ hôi chú chua lét.
Mẹ thích nhất là lúc chim em mới tắm xong, thơm phức và thun lại bằng cái kẹo mút. Mẹ úp mặt vào hít hà sung sướng. Hết úp mặt vào chim, mẹ lật mông em lại úp vào vào hít hà khoan khoái. Cái mông tròn vo, êm ái.
Thoắt cái, em lên lớp 7. Số lần mẹ rình để thơm chim ngày càng hiếm hoi. Họa hoằn lắm em mới rộng lượng cho mẹ thơm thằng chim ngắn tũn. Rồi em bắt đầu mặc cả không cho mẹ thơm chim em thường xuyên nữa. Mẹ mới ra điều kiện "Khi mô chim em có râu thì mẹ sẽ cân nhắc việc cai chim". Vậy là em suốt ngày vạch chim ra xem có dâu chưa. Đến một hôm, em tất tả chạy từ trên lầu xuống, hớt hải thông báo "Mẹ nói mẹ cai chim em khi chim em mọc râu, đúng không? Chim em mọc râu rồi". Đoạn chú vạch chim ra lần từng tí mm trên chim mà tìm hoài chưa thấy cái râu mô. Ba chú đứng chờ nóng ruột bèn chia sẻ "rứa là vẫn chưa cai chim được rồi con ơi". 😛
Từ hôm đó đến giờ, em bắt đầu tỏ ra hất hủi mẹ khi mẹ đến gần, nhưng ngay sau đó em lại ôm mẹ thủ thỉ mẹ biếc mẹ quêng làm chi không? Mẹ (biết tỏng) nhưng vẫn giả vờ Ôi, mẹ quêng chi hè. Thế là chú ôm chặt lấy mẹ và thơm lấy thơm để. Mẹ yêu chú vô điều kiện. Mẹ yêu chú không thể diễn tả bằng lời. Nếu mà chỉ được chọn làm một việc duy nhất trong ngày thì mẹ chọn ôm thơm chú, mãi không chán. Thơm bất kỳ chỗ nào cũng thích, ngay cả khi mồ hôi chú chua lét.
Wednesday, October 17, 2018
Sinh nhật anh Hai tròn 16 tuổi
Cái cách anh muốn tổ chức sinh nhật là đã thấy anh không còn là một chú bé nữa. Anh sinh cùng ngày với 1 bạn học cùng lớp. Anh và bạn này chụp ảnh chung từ hồi mới đẻ. Giờ học cùng lớp, 2 chú được thể tổ chức sinh nhật cùng luôn. Ngặt nỗi, bạn cũ hồi học cấp 2 không đi cùng. Vậy là chú phải tổ chức sinh nhật 2 lần. Mẹ bảo những bạn cấp 2 thì mời về nhà. Mẹ hào hứng đặt bánh lọc, ram rồi định bụng làm một bình nước chanh cho các cô cậu uống. Đùng phát, trưa anh báo, các bạn không đến nếu mời về nhà, các bạn chỉ đi sinh nhật ở ngoài.
Đó, trẻ con thời nay thế đó.
Ngày xưa, được tổ chức sinh nhật là nhà có điều kiện rồi. Giờ tổ chức sinh nhật ở nhà là không ai đi. Có bạn của chú tổ chức sinh nhật ở nhà hàng đắt nhất nhì thành phố. Chỉ mấy chú loai choai mà ngốn hêt gần 5 triệu. Vấn đề không phải trẻ con thay đổi mà là người lớn tập cho trẻ con thay đổi. Nếu bố mẹ không cổ xúy và tạo điều kiện cho các con tổ chức sinh nhật linh đình thì các con đâu biết và không dám đòi hỏi tổ chức sinh nhật ở ngoài.
Trước ngày sinh nhật, chú mang về một cái áo bảo của 2 bạn gái ngồi gần tặng. Mẹ lại cặm cụi đi giặt cho chú. Ngày hôm sau chú tha về một hộp quà to. Chú háo hức định mở quà thì mẹ chú ngăn lại năn nỉ "Chờ em Tũn đi học về rồi mở". Tũn đi học về, chú toan mở thì mẹ lại năn nỉ tiếp, tí cả nhà lên đông đủ rồi mở. Ơ, quà của ai hè?
Tối, học hành xong xuôi, chú tha quà ra mở. Ba mẹ và em Tũn chằm hăm vô ngó rất chăm chú và hồi hộp, bỗng chú mới ớ ra, "ôi, không có pờ rai vịt xì (privacy) chi cả, đoạn chú bồng quà chạy vô phòng. Ba mẹ và em Tũn không buông tha, lại kéo nhau vào phòng chú rồi kiên nhẫn đợi. Mẹ ngứa ngáy tau chân thò vô mở quà cho chú. Rốt cuộc thì quà cũng lòi ra trong sự ngỡ ngàng của chú. Một chiếc mũ bảo hiểm mà chú có lần lên mạng tìm kiếm và rất thích. Mũ có dòng chữ "We will rock you". Ba mẹ tò mò gặng hỏi chủ nhân là ai nhưng chú một mực không khai. Thiệp chúc mừng được ghi rất đơn giản "Mong là mi thích quà sinh nhật của tau" (mãi sau chú mới cho mẹ đọc vì ý tứ không có gì "nhạy cảm". Mẹ vẫn chưa buông tha. Hôm sau lại gặng hỏi tiếp "rứa mẹ không có quyền biết fan hâm mộ con trai mẹ à". Chú thấy mẹ dai quá nên khai của bạn HN. Ngay lập tức mẹ hỏi "bạn HN là ai". Chú tròn mắt "hỏi rứa ai trả lời được". Mẹ chú làm Hội phụ huynh nên biết cũng kha khá bạn, nhưng bạn tên là HN thì chưa nghe bao giờ.
Tối hôm sau, (sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng) chú quyết định cho mẹ xem các lời chúc sinh nhật của các bạn gửi cho chú. Hỡi ôi là toàn bạn gái mới lo. Bạn nào cũng "sưu tầm" ảnh của chú ở mọi tư thế, mọi góc độ, mọi thời điểm rồi đăng lên tường FB của chú. Có bạn còn mò mẫm tìm ảnh của chú trên mạng thời chú tham gia học kỳ quân đội năm lớp 8. Có bạn thì lưu giữ những ảnh từ hồi mới vô trường VNG. Chú thiệt là có nhiều fan nữ mà.
Ngày hôm sau nữa, chú lại tha về một hộp quà to nữa. Cả nhà lại ganh tị với chú. Quà là cái gối ngủ trên máy bay của 2 cô bạn thân từ hồi cấp 1.
Hôm qua chú lại hù mẹ "Mai lại có quà tiếp".
Đó, trẻ con thời nay thế đó.
Ngày xưa, được tổ chức sinh nhật là nhà có điều kiện rồi. Giờ tổ chức sinh nhật ở nhà là không ai đi. Có bạn của chú tổ chức sinh nhật ở nhà hàng đắt nhất nhì thành phố. Chỉ mấy chú loai choai mà ngốn hêt gần 5 triệu. Vấn đề không phải trẻ con thay đổi mà là người lớn tập cho trẻ con thay đổi. Nếu bố mẹ không cổ xúy và tạo điều kiện cho các con tổ chức sinh nhật linh đình thì các con đâu biết và không dám đòi hỏi tổ chức sinh nhật ở ngoài.
Trước ngày sinh nhật, chú mang về một cái áo bảo của 2 bạn gái ngồi gần tặng. Mẹ lại cặm cụi đi giặt cho chú. Ngày hôm sau chú tha về một hộp quà to. Chú háo hức định mở quà thì mẹ chú ngăn lại năn nỉ "Chờ em Tũn đi học về rồi mở". Tũn đi học về, chú toan mở thì mẹ lại năn nỉ tiếp, tí cả nhà lên đông đủ rồi mở. Ơ, quà của ai hè?
Tối, học hành xong xuôi, chú tha quà ra mở. Ba mẹ và em Tũn chằm hăm vô ngó rất chăm chú và hồi hộp, bỗng chú mới ớ ra, "ôi, không có pờ rai vịt xì (privacy) chi cả, đoạn chú bồng quà chạy vô phòng. Ba mẹ và em Tũn không buông tha, lại kéo nhau vào phòng chú rồi kiên nhẫn đợi. Mẹ ngứa ngáy tau chân thò vô mở quà cho chú. Rốt cuộc thì quà cũng lòi ra trong sự ngỡ ngàng của chú. Một chiếc mũ bảo hiểm mà chú có lần lên mạng tìm kiếm và rất thích. Mũ có dòng chữ "We will rock you". Ba mẹ tò mò gặng hỏi chủ nhân là ai nhưng chú một mực không khai. Thiệp chúc mừng được ghi rất đơn giản "Mong là mi thích quà sinh nhật của tau" (mãi sau chú mới cho mẹ đọc vì ý tứ không có gì "nhạy cảm". Mẹ vẫn chưa buông tha. Hôm sau lại gặng hỏi tiếp "rứa mẹ không có quyền biết fan hâm mộ con trai mẹ à". Chú thấy mẹ dai quá nên khai của bạn HN. Ngay lập tức mẹ hỏi "bạn HN là ai". Chú tròn mắt "hỏi rứa ai trả lời được". Mẹ chú làm Hội phụ huynh nên biết cũng kha khá bạn, nhưng bạn tên là HN thì chưa nghe bao giờ.
Tối hôm sau, (sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng) chú quyết định cho mẹ xem các lời chúc sinh nhật của các bạn gửi cho chú. Hỡi ôi là toàn bạn gái mới lo. Bạn nào cũng "sưu tầm" ảnh của chú ở mọi tư thế, mọi góc độ, mọi thời điểm rồi đăng lên tường FB của chú. Có bạn còn mò mẫm tìm ảnh của chú trên mạng thời chú tham gia học kỳ quân đội năm lớp 8. Có bạn thì lưu giữ những ảnh từ hồi mới vô trường VNG. Chú thiệt là có nhiều fan nữ mà.
Ngày hôm sau nữa, chú lại tha về một hộp quà to nữa. Cả nhà lại ganh tị với chú. Quà là cái gối ngủ trên máy bay của 2 cô bạn thân từ hồi cấp 1.
Hôm qua chú lại hù mẹ "Mai lại có quà tiếp".
Friday, September 7, 2018
Saturday, June 9, 2018
Cái bụ
Chuyện cái bụ của em thì kể mãi không hết. Ngủ là tay em luôn ấp cái bụ. Cái hay ho ở chỗ là nhất nhiều lần mẹ ngủ trễ, tức là em đã ngủ rồi, chỉ cần mẹ nhẹ nhàng nằm xuống thì tay em tự động quàng qua ôm như có cảm biến Biết mẹ khó chịu nên em rất ít khi sờ mà chỉ là lấy cái tay ấp vào cái bụ rồi ngủ. Hễ hôm nào quá trớn mà em giận mẹ hoặc mẹ giận em, tức là "chúng ta không thuộc về nhao" một thời gian, thì ôi thôi, đêm đó em vật vã như người đói thuốc. Em quay qua quay về như con bọ xít. Mẹ cũng thèm ôm em ngất ngây nhưng vẫn phải làm căng. Rồi sáng hôm sau, sau khi làm lành với mẹ thì em sẽ thủ thỉ rằng "mẹ có biết tôi hôm qua em nhớ cì bụ lắm không, mãi con mới ngủ được". Ôi, cục cức của mẹ, yêu chi yêu lạ rứa hè.
Em nghiện cái bụ mẹ ở level max. Có hôm được thể mẹ không để ý, em lại vén áo mẹ lên, úp mặt vào cái bụ hít hà rồi nựng "Ôi chao ôi cái bụ của em". Nếu mẹ mà sơ suất thêm tí nữa thì em nhanh như cắt, ụ tì nà luôn', lúc đó mẹ nhột mẹ sẽ phát hiện ra, em lại nhăn nhở ỉ ôi, "được rồi, được rồi, em không ụ tì nà nữa, em chỉ úp bụ thôi.
Em và mẹ ở nhà là đi ra thơm một cái, đi vô thơm một cái, rồi thi thoảng ngồi lại ôm nghiến ngấu. Có hôm em còn tự thú là "Em ngồi học mà em cứ nghĩ mẹ ở bên cạnh, tại em nhớ mẹ quá". Mẹ cũng có khác chi em đâu. Ngồi làm việc mà cũng nhớ em da diết. Việc đầu tiên khi đi làm về là mẹ sẽ chun mũi lại giơ trước mặt em, đang ngồi dán mắt vào tivi coi hoạt hình, để thơm một cái rồi mần chi thì mần. Có hôm lợi dụng thơm nhiều quá, bị em nạt và hất mặt ra không thương tiếc, vì mẹ che hết tầm nhìn vào tivi của em.
Mẹ đứng nấu ăn, em đi ra đi vô là kiểu chi cũng chạy tới giơ cái mặt ra rồi vòng tay ra bảo "ôm". Mẹ thì đồ trên bếp có cháy thì mẹ cũng kệ, quay sang ôm và thơm em một lúc rồi mới thả em ra, rồi mới làm tiếp. Em cứ hay lượn lờ ra bếp chỉ với một mục đích là xem hôm nay ăn gì. Có hôm mẹ làm món mực luộc (mực tươi rói đang bơi), cá kho, đồ xào và canh. Em đi ra đi vô hoài mà không thấy có thêm món gì thì chịu không nổi đành comment "Hôm ni không có động vật à". "Ơ, rứa mực và cá không phải động vật à". "Ý con là động vật ở trên cạn á". Hôm nào mà trên mâm cơm không có thịt là y như rằng hôm đó em ăn 1 bát. Chỉ tội bà ngoại, vốn rất yêu chiều em, lại loăn xoăn, "ôi, răng em ăn ít rứa, em không đc khỏe à".
Em nói 'Trên đời ni không ai yêu em bằng mẹ". Như định lý rứa rồi còn thắc mắc chi nữa. :)
Em nghiện cái bụ mẹ ở level max. Có hôm được thể mẹ không để ý, em lại vén áo mẹ lên, úp mặt vào cái bụ hít hà rồi nựng "Ôi chao ôi cái bụ của em". Nếu mẹ mà sơ suất thêm tí nữa thì em nhanh như cắt, ụ tì nà luôn', lúc đó mẹ nhột mẹ sẽ phát hiện ra, em lại nhăn nhở ỉ ôi, "được rồi, được rồi, em không ụ tì nà nữa, em chỉ úp bụ thôi.
Em và mẹ ở nhà là đi ra thơm một cái, đi vô thơm một cái, rồi thi thoảng ngồi lại ôm nghiến ngấu. Có hôm em còn tự thú là "Em ngồi học mà em cứ nghĩ mẹ ở bên cạnh, tại em nhớ mẹ quá". Mẹ cũng có khác chi em đâu. Ngồi làm việc mà cũng nhớ em da diết. Việc đầu tiên khi đi làm về là mẹ sẽ chun mũi lại giơ trước mặt em, đang ngồi dán mắt vào tivi coi hoạt hình, để thơm một cái rồi mần chi thì mần. Có hôm lợi dụng thơm nhiều quá, bị em nạt và hất mặt ra không thương tiếc, vì mẹ che hết tầm nhìn vào tivi của em.
Mẹ đứng nấu ăn, em đi ra đi vô là kiểu chi cũng chạy tới giơ cái mặt ra rồi vòng tay ra bảo "ôm". Mẹ thì đồ trên bếp có cháy thì mẹ cũng kệ, quay sang ôm và thơm em một lúc rồi mới thả em ra, rồi mới làm tiếp. Em cứ hay lượn lờ ra bếp chỉ với một mục đích là xem hôm nay ăn gì. Có hôm mẹ làm món mực luộc (mực tươi rói đang bơi), cá kho, đồ xào và canh. Em đi ra đi vô hoài mà không thấy có thêm món gì thì chịu không nổi đành comment "Hôm ni không có động vật à". "Ơ, rứa mực và cá không phải động vật à". "Ý con là động vật ở trên cạn á". Hôm nào mà trên mâm cơm không có thịt là y như rằng hôm đó em ăn 1 bát. Chỉ tội bà ngoại, vốn rất yêu chiều em, lại loăn xoăn, "ôi, răng em ăn ít rứa, em không đc khỏe à".
Em nói 'Trên đời ni không ai yêu em bằng mẹ". Như định lý rứa rồi còn thắc mắc chi nữa. :)
Anh Hai thối
Mẹ đi công tác Đài Loan gần 10 ngày. Mỗi lần gọi điện về nói chuyện thì em Thối cứ lơ là, thỉnh thoảng chọt cái mặt thối vô màn hình cười nham nhỏ rồi chạy đi. Mẹ năn nỉ em tới nói chuyện, em lơ đễnh vừa ngồi chơi lego ở đâu đó vừa nói với tới "để vài bữa về ôm một lần cho đã" rồi vẫn nhất quyết không chịu nói chuyện đàng hoàng với mama. Mama đành bất lực nhìn em chơi lego mà cú lắm.
Về đến nhà, đúng như lời hứa, em chạy ào ra ôm mẹ và thơm mẹ rối rít. Mẹ ngất ngây vì sung sướng. Đến trưa, cả nhà nằm dài nói chuyện, mẹ mới thủ thỉ hỏi em "em có nhớ mẹ không". "Mẹ biết không, lúc mẹ đi công tác, chái tim em chống vắng, khi mẹ về, chái tim em được lấp đầy dồi". Mẹ nghe xong phải ngẩn mất mấy giây với em ghì em thơm ngấu nghiến. Cảm xúc 2 mẹ con đang dâng trào thì anh Hai tạt ngang "Đúng rồi trái tim lấp đầy bằng chíp chíp mẹ mua vè, còn trống vắng vì mẹ đi công tác không có thức ăn". Mạ con người ta đang nho nhã là vậy mà anh Hai phá bĩnh ghê gớm. Em Thối lại xị mặt ra, mẹ lợi dụng lại ôm em ngấu nghiến.
Trời mùa hè, a chú tha chăn màn gối ghém xuống phòng của ông ngoại ngủ vì điều hòa phòng đó rất mát, còn phòng 2 chú thì bật cả đêm cũng không hạ được hơi nóng háp nhiệt cả buổi chiều. Thế là buổi trưa trưa là chú đã rón rén bật điều hòa lên nằm chơi cho sướng. Buổi trưa thì giường ông ngoại là chỗ bà ngoại nằm nghỉ trưa. Tất nhiên bà ngoại là ưu tiên số một. Vấn đề cốt lõi là nằm ở chỗ này. Bà ngoại già, tính tiết kiệm ngấm sâu trong máu nên không dùng giấy vệ sinh lau khô sau khi đi tiểu trong khi chân lại đau nên cũng không ngồi được mà toàn đúng chùm hum đái. Nếu đái trong bồn cầu thì ngồi xuống cho êm o, đây bà ngoại tiếc nước nên toàn ra vườn đái. Hệ quả là nước đái vương vào quần xịp và cả quần dài. Đến tầm trưa thì bắt đầu khai. Mẹ làm đủ cách, nói nặng, nói nhẹ, khuyên răn đủ kiểu để bà dùng giấy lau khô nhưng bất lực vì với bà dùng giấy vệ sinh là tốn. :( Haiza.
Vậy thì nó liên quan gì đến 2 chú. Buổi trưa đương nhiên bà ngoại sẽ vào phòng điều hòa nằm. Khi bà vào thì 2 chú phải rời căn cứ ngay lập tức vì rất khai, đã rứa bà ngoại luôn nằm ở ngoài vì hay đi tiểu. Anh Hai mới bảo là "đã rứa còn nằm ở đầu nguồn, bọn con ở dưới nguồn lĩnh đủ". Á há, mẹ được thể bồi luôn "Vài bữa mẹ già, mẹ cũng rứa, các con có hất hủi mẹ không". Trong đầu mẹ đang còn đưa ra nhiều phương án để lựa chọn, nào là chú sẽ lịch sự mà nói rằng "vài bữa già mẹ mà rứa thì chúng con vẫn yêu mẹ", hoặc chú sẽ trêu tức mẹ bảo là "mẹ mà già mà khai như rứa là chúng coi cho mẹ ngủ riêng", rồi vv. Đang nghĩ xem chú đưa ra phương án gì thì chú tỉnh quoeo "vài bữa mẹ già thì có 2 thằng cháu mẹ chịu chơ con không chịu". hahaha
Anh Hai hài hước không chịu nổi!
Về đến nhà, đúng như lời hứa, em chạy ào ra ôm mẹ và thơm mẹ rối rít. Mẹ ngất ngây vì sung sướng. Đến trưa, cả nhà nằm dài nói chuyện, mẹ mới thủ thỉ hỏi em "em có nhớ mẹ không". "Mẹ biết không, lúc mẹ đi công tác, chái tim em chống vắng, khi mẹ về, chái tim em được lấp đầy dồi". Mẹ nghe xong phải ngẩn mất mấy giây với em ghì em thơm ngấu nghiến. Cảm xúc 2 mẹ con đang dâng trào thì anh Hai tạt ngang "Đúng rồi trái tim lấp đầy bằng chíp chíp mẹ mua vè, còn trống vắng vì mẹ đi công tác không có thức ăn". Mạ con người ta đang nho nhã là vậy mà anh Hai phá bĩnh ghê gớm. Em Thối lại xị mặt ra, mẹ lợi dụng lại ôm em ngấu nghiến.
Trời mùa hè, a chú tha chăn màn gối ghém xuống phòng của ông ngoại ngủ vì điều hòa phòng đó rất mát, còn phòng 2 chú thì bật cả đêm cũng không hạ được hơi nóng háp nhiệt cả buổi chiều. Thế là buổi trưa trưa là chú đã rón rén bật điều hòa lên nằm chơi cho sướng. Buổi trưa thì giường ông ngoại là chỗ bà ngoại nằm nghỉ trưa. Tất nhiên bà ngoại là ưu tiên số một. Vấn đề cốt lõi là nằm ở chỗ này. Bà ngoại già, tính tiết kiệm ngấm sâu trong máu nên không dùng giấy vệ sinh lau khô sau khi đi tiểu trong khi chân lại đau nên cũng không ngồi được mà toàn đúng chùm hum đái. Nếu đái trong bồn cầu thì ngồi xuống cho êm o, đây bà ngoại tiếc nước nên toàn ra vườn đái. Hệ quả là nước đái vương vào quần xịp và cả quần dài. Đến tầm trưa thì bắt đầu khai. Mẹ làm đủ cách, nói nặng, nói nhẹ, khuyên răn đủ kiểu để bà dùng giấy lau khô nhưng bất lực vì với bà dùng giấy vệ sinh là tốn. :( Haiza.
Vậy thì nó liên quan gì đến 2 chú. Buổi trưa đương nhiên bà ngoại sẽ vào phòng điều hòa nằm. Khi bà vào thì 2 chú phải rời căn cứ ngay lập tức vì rất khai, đã rứa bà ngoại luôn nằm ở ngoài vì hay đi tiểu. Anh Hai mới bảo là "đã rứa còn nằm ở đầu nguồn, bọn con ở dưới nguồn lĩnh đủ". Á há, mẹ được thể bồi luôn "Vài bữa mẹ già, mẹ cũng rứa, các con có hất hủi mẹ không". Trong đầu mẹ đang còn đưa ra nhiều phương án để lựa chọn, nào là chú sẽ lịch sự mà nói rằng "vài bữa già mẹ mà rứa thì chúng con vẫn yêu mẹ", hoặc chú sẽ trêu tức mẹ bảo là "mẹ mà già mà khai như rứa là chúng coi cho mẹ ngủ riêng", rồi vv. Đang nghĩ xem chú đưa ra phương án gì thì chú tỉnh quoeo "vài bữa mẹ già thì có 2 thằng cháu mẹ chịu chơ con không chịu". hahaha
Anh Hai hài hước không chịu nổi!
Mommy yêu của em
Đang lau nhà, chú tới với mẹ mặt nghiêm nghi rồi bảo "Con muốn nói chuyện ni nghiêm chỉnh với mẹ, chỉ có mẹ và con, nói một cách thẳng thắn". Mẹ chú hết hồn, căng tai lắng nghe thì chú cười tít mắt rồi vừa giang tay ra ôm mẹ vừa nói "Ôi chời ơi, mommy yêu của em". Mẹ xuội xị xụi lơ.
Mẹ đi Canada 1 tháng. Mới sang được 1 ngày, em nhắn tin bảo "Em nhớ mẹ lắm; Nhớ quá trời quá đất luông". Mẹ nghe rụ rượi vì yêu em.
Dạo này em nhất định ngủ với anh Hai mà không thèm ngủ với mẹ, năn nỉ ỉ ôi lắm em mới ban cho được 1 đêm ngủ cùng mẹ. Ngủ với em đã nhất là ôm cái bụng căng tròn lẳn em ru mát rượi. Cái lỗ rốn sâu hoắm, cho ngón tay vào thì như tụt vào trong, rồi cứ thế dí mũi khắp người em, từ tay đến chân, đến đít, đến bụng đến má, đến mắt, đến mũi, đến miện, chỗ nào cũng ưng thơm. Thơm nhiều quá em khó chịu lại đẩy mẹ ra, mẹ đành dí cái mũi vào bả vai em mà hít hà. Mẹ nghiện em quá trời.
Hồi nhỏ mẹ vênh váo vì được ví là hũ mật còn 2 anh em là ruồi, giờ thì em đã soán ngôi. Em chỉ cần nằm xuống là ngay lặp tức mẹ và anh Hai quàng tay qua ôm rịt. Em đáng yêu vô cùng, mẹ mà thấy em là không cưỡng lại được, kiểu gì cũng phải ôm va thơm em rồi làm chi thì làm.
Thiệt là không thể diễn tả hết tình yêu của mẹ với 2 cục yêu của mẹ.
Mẹ đi Canada 1 tháng. Mới sang được 1 ngày, em nhắn tin bảo "Em nhớ mẹ lắm; Nhớ quá trời quá đất luông". Mẹ nghe rụ rượi vì yêu em.
Dạo này em nhất định ngủ với anh Hai mà không thèm ngủ với mẹ, năn nỉ ỉ ôi lắm em mới ban cho được 1 đêm ngủ cùng mẹ. Ngủ với em đã nhất là ôm cái bụng căng tròn lẳn em ru mát rượi. Cái lỗ rốn sâu hoắm, cho ngón tay vào thì như tụt vào trong, rồi cứ thế dí mũi khắp người em, từ tay đến chân, đến đít, đến bụng đến má, đến mắt, đến mũi, đến miện, chỗ nào cũng ưng thơm. Thơm nhiều quá em khó chịu lại đẩy mẹ ra, mẹ đành dí cái mũi vào bả vai em mà hít hà. Mẹ nghiện em quá trời.
Hồi nhỏ mẹ vênh váo vì được ví là hũ mật còn 2 anh em là ruồi, giờ thì em đã soán ngôi. Em chỉ cần nằm xuống là ngay lặp tức mẹ và anh Hai quàng tay qua ôm rịt. Em đáng yêu vô cùng, mẹ mà thấy em là không cưỡng lại được, kiểu gì cũng phải ôm va thơm em rồi làm chi thì làm.
Thiệt là không thể diễn tả hết tình yêu của mẹ với 2 cục yêu của mẹ.
Tuesday, May 1, 2018
Taipei - Taiwan
Cơ quan nhận tài trợ của một tổ chức bên Đài Loan. Từ năm 2012, bên kia năm nào cũng mời đại diện tổ chức mình đi Đài Loan, khi thì tham dự hội thảo, khi thì tham gia chương trình đào tạo đại sứ giáo dục phòng tránh tai nạn bom mìn, lúc thì tham gia chương trình giao lưu nghệ thuật v.v. Năm 2018, đến lượt mình tham dự Diễn đàn của mạng lưới Phòng chống bom mìn.
Đặt chân đến Đài Bắc mình như đặt chân đến một nước Châu Âu. Tất cả mọi thứ đều hiện đại, sạch sẽ và tiếp cận cho mọi đối tượng. 2 bạn nạn nhân bom mìn đi cùng cứ xuýt xoa khi vào nhà vệ sinh công cộng mà có hệ thông tự động và có chữ nổi cho người khiếm thị.
Đài loan là
đồng thời hướng dẫn 2 bạn nạn nhân bom mìn tham gia chương trình giao lưu và tập huấn.
Bao nhiêu lần đi nước ngoài, đi một mình khỏe re, giờ đèo bòng thêm 2 bạn. 1 bạn thì rất tự tin và chủ động, trong khi bạn kia thì mới đi lần đầu, nhà nghèo nên mình lại âm thầm trả tiền ăn cho bạn ấy.
![]() |
| View từ phòng khách sạn. Chả biết bên trong có công dụng gì? |
![]() |
| Khối ngọc bích được tạc thành hình cây cải thảo tại Bảo tàng Cố cung |
![]() |
| Miếng thịt quay được lồng kính trong bảo tàng? - Không phải. Đây là khối đá tạch anh. |
![]() |
| Taipei 101 - Tòa nhà cao nhất thế giới cách đây vài năm. |
Subscribe to:
Comments (Atom)



















