Chuyện cái bụ của em thì kể mãi không hết. Ngủ là tay em luôn ấp cái bụ. Cái hay ho ở chỗ là nhất nhiều lần mẹ ngủ trễ, tức là em đã ngủ rồi, chỉ cần mẹ nhẹ nhàng nằm xuống thì tay em tự động quàng qua ôm như có cảm biến Biết mẹ khó chịu nên em rất ít khi sờ mà chỉ là lấy cái tay ấp vào cái bụ rồi ngủ. Hễ hôm nào quá trớn mà em giận mẹ hoặc mẹ giận em, tức là "chúng ta không thuộc về nhao" một thời gian, thì ôi thôi, đêm đó em vật vã như người đói thuốc. Em quay qua quay về như con bọ xít. Mẹ cũng thèm ôm em ngất ngây nhưng vẫn phải làm căng. Rồi sáng hôm sau, sau khi làm lành với mẹ thì em sẽ thủ thỉ rằng "mẹ có biết tôi hôm qua em nhớ cì bụ lắm không, mãi con mới ngủ được". Ôi, cục cức của mẹ, yêu chi yêu lạ rứa hè.
Em nghiện cái bụ mẹ ở level max. Có hôm được thể mẹ không để ý, em lại vén áo mẹ lên, úp mặt vào cái bụ hít hà rồi nựng "Ôi chao ôi cái bụ của em". Nếu mẹ mà sơ suất thêm tí nữa thì em nhanh như cắt, ụ tì nà luôn', lúc đó mẹ nhột mẹ sẽ phát hiện ra, em lại nhăn nhở ỉ ôi, "được rồi, được rồi, em không ụ tì nà nữa, em chỉ úp bụ thôi.
Em và mẹ ở nhà là đi ra thơm một cái, đi vô thơm một cái, rồi thi thoảng ngồi lại ôm nghiến ngấu. Có hôm em còn tự thú là "Em ngồi học mà em cứ nghĩ mẹ ở bên cạnh, tại em nhớ mẹ quá". Mẹ cũng có khác chi em đâu. Ngồi làm việc mà cũng nhớ em da diết. Việc đầu tiên khi đi làm về là mẹ sẽ chun mũi lại giơ trước mặt em, đang ngồi dán mắt vào tivi coi hoạt hình, để thơm một cái rồi mần chi thì mần. Có hôm lợi dụng thơm nhiều quá, bị em nạt và hất mặt ra không thương tiếc, vì mẹ che hết tầm nhìn vào tivi của em.
Mẹ đứng nấu ăn, em đi ra đi vô là kiểu chi cũng chạy tới giơ cái mặt ra rồi vòng tay ra bảo "ôm". Mẹ thì đồ trên bếp có cháy thì mẹ cũng kệ, quay sang ôm và thơm em một lúc rồi mới thả em ra, rồi mới làm tiếp. Em cứ hay lượn lờ ra bếp chỉ với một mục đích là xem hôm nay ăn gì. Có hôm mẹ làm món mực luộc (mực tươi rói đang bơi), cá kho, đồ xào và canh. Em đi ra đi vô hoài mà không thấy có thêm món gì thì chịu không nổi đành comment "Hôm ni không có động vật à". "Ơ, rứa mực và cá không phải động vật à". "Ý con là động vật ở trên cạn á". Hôm nào mà trên mâm cơm không có thịt là y như rằng hôm đó em ăn 1 bát. Chỉ tội bà ngoại, vốn rất yêu chiều em, lại loăn xoăn, "ôi, răng em ăn ít rứa, em không đc khỏe à".
Em nói 'Trên đời ni không ai yêu em bằng mẹ". Như định lý rứa rồi còn thắc mắc chi nữa. :)
No comments:
Post a Comment