2 ngày vừa rồi mẹ đi Limerick họp Irish Aid. Biết là không thể online đúng giờ nói chuyện với 3 cha con, mẹ dặn gửi video message cho mẹ.
Tối vừa về đến nhà mẹ đã thấy có video message của 3 cha con. Ba quay cảnh 2 chó con nằm chúi mũi vào một cái đĩa ăn nhoay nhoáy, một hồi thì mẹ mới hình dung ra là đang ăn bắp rang. 2 chú ăn lấy ăn để. Ba đạo diễn 2 chú hỏi thăm mẹ. Lại màn độc thoại "mẹ đang làm chi đó", mẹ ăn chưa, mẹ ăn có nhiều không, mẹ học giỏi không. Hôm nay thì có thêm 2 câu nữa là mẹ có nhớ bọn con không, mẹ có nhớ cùn chim của bọn con không, bọn con nhớ mẹ lắm, con nhớ cì bụ của mẹ. Ba đệm vô "quần mẹ mặc ngắn chưa, mẹ cao lên mấy phân". Một lúc thì anh Hai chuyển sang quay để ba lên hình. Chú cho ba lên vẻn vẹn được vài giây với hình ảnh nhập nhòa cùng với nửa ngửa và cái đầu phía sau, còn lại chú chằm hăm vô cái đĩa bắp rang vì sợ hết.
Đến lượt chú em quay, chú quay chỉn chu nhất trong ba cha con khi chú biết xoay điện thoại nằm ngang thì khoảng không sẽ rộng hơn và thấy được rõ người. Vừa quay chưa dính tay thì chú thấy tình hình căng thẳng khi đĩa bắp rang có vẻ như vơi đi một cách chóng mặt. Chú hỏi một cách cảnh cáo "ba và anh ăn hết rồi phải không?". Ba chú lắp bắp thanh minh vì sợ chú thả máy và chìa ra cho chú xem là ba đã cẩn thận xí nửa dĩa bắp rang giành lại cho chú. Chú mới thở phào yên tâm và lại quay tiếp cho mẹ. Được thêm một lúc thì ba bảo, thôi được rồi, tạm biệt mẹ để đi ngủ. Chú đang quay nên chú nói rất dõng dạc và to "tạm biệt mẹ". Rồi hình như chưa đủ, chú thò cái bàn tay béo mũm ra phía trước màn hình ngoắt quay ngoắt về ra dấu tạm biệt. Rồi vẫn chưa yên tâm, chú quay điện thoại dí vào mặt chú và cười thật tươi tạm biệt mẹ với một cái thơm gió đánh chụt một phát. Mẹ cười với 2 hàng nước mắt hạnh phúc và nhớ điên cuồng.
No comments:
Post a Comment