Thời tiết Ai Len vào Xuân rất tuyệt. Chẳng biết nắng bắt đầu từ lúc nào nhưng hễ mình mở mắt là cả một ôm nắng chờ chực ráo riết ngoài rèm cửa sổ, chỉ cần mình nhẹ tay hất rèm thì nắng ùa vào phòng rực rỡ. Mời nắng vào cho phòng ấm lên, mình lăn người quay mặt vào tường ngủ tiếp.
Hôm nay cảm giác của mình lạc quan hơn một chút. Mấy ngày nay không lên trường, hôm nay tranh thủ lên trường với 3 cái hẹn. Hẹn với nhóm làm một dự án về cơ hội làm việc cho thanh niên ở Ai Len. Dự án này không nằm trong chương trình học, chỉ là cao hứng đồng ý tham gia cùng cô. Hẹn thứ 2 với cô phụ trách Module luận văn. Gửi đề xuất nghiên cứu cho cô ngày hôm qua, ngồi thắc thỏm chờ cô phản hồi mãi không thấy, đánh liều hẹn cô hỏi thăm tình hình. Hẹn thứ ba với thầy giáo có khả năng hướng dẫn luận văn cho mình.
Cuộc hẹn thứ nhất với cô phụ trách Module luận văn: Cổ chưa trả lời vì hôm qua cổ chạy xô sự kiện mà cô quên đưa vào lịch nên không có time trả lời email cho mình. Cô đọc đề xuất từng mô mình cứ đứng tim từng nấy vì sợ cô ngán ngẩm nhận xét em viết gì cô chẳng hiểu, nhưng cuối cùng cô phán với vẻ mặt tươi cười, "perfect". Mình nhẹ hết cả người. Cái phần mắc dịch nhất là "theoretical framework" và "literature review" chả biết dịch ra tiếng Việt như răng cho dễ hiểu. Đại loại là theoretical framework là đưa ra khuôn khổ lý thuyết mà dựa vào cơ sở lý luận, lý thuyết đó mình sẽ tiến hành nghiên cứu. còn literature review là đọc, xem xét, phân tích, nghiên cứu những tài liệu liên quan đến chủ đề mà mình sẽ làm mà có thể có người khác đã đề cập đến. Cái đề tài của mình lại có phần theoretical framework liên quan đến khái niệm governmentality. Từ này thì chịu, không có trong từ điển Anh - Việt. Lần đầu tiên biết đến từ này, mình hỏi quanh trong lớp và tất cả đều lắc đầu trả lời không hiểu. Mình thề là sẽ không đụng chạm đến nó sau khi kết thúc môn học đó, nhưng "ghét của nào trời trao của đó". Kết quả là đến thời điểm này mình đã phải vận nó vô 2 lần và sắp tới trong luận văn là lần thứ 3. Và thề là có dùng nó hàng chục lần thì cái khái niệm này vẫn mơ hồ như bắt trăng dưới nước.
Quay trở lại buổi nói chuyện với cô, cô hài lòng với những gì mình viết. Kết thúc câu chuyện, mình hỏi "3 thằng bé trong ảnh trên tường là con cô à", ....rồi mình luôn tiện khoe ảnh 2 thằng nhóc. Cô gần như shock khi biết mình đã xa 2 cục vàng từ tháng 9 năm ngoái và cô thật sự thông cảm với mình khi vừa học vừa xa con. Cô bảo cô không tưởng tượng nổi mình đã có thể làm được điều này. Mình nói, em cũng không nghĩ là em có thể chịu đựng lâu đến thế. Cô thật dịu dàng và tốt bụng. Những lời động viên của cô làm mình không kìm nén nổi, khóc ngon lành như một đứa trẻ trước mặt cô. Cảm giác nhớ con như một ly nước đầy ắp, chỉ cần chạm nhẹ là tràn.
Cuộc hẹn thứ hai với thầy có khả năng là giáo viên hướng dẫn: Mình nói có khả năng vì việc ghép đề tài với giáo viên hướng dẫn chỉ có thể diễn ra sau khi đề xuất nghiên cứu được duyệt. Và vì chủ đề của mình chọn lại không phải là môn chính của thầy nên có khả năng sẽ là một người khác. Nhưng vì mình phải về nhà, tất cả mọi thứ đều phải chạy đua nên mình xin phép cô được chủ động chọn giáo viên hướng dẫn và phải làm việc trước với giáo viên. Thầy mình chọn là thấy đã động viên, giúp đỡ mình rất nhiều trong thời gian học ở đây. Mình cảm thấy tự tin và được khuyến khích khi làm việc cùng thầy nên dù không khớp đề tài mình vẫn chọn. Sau khi làm việc với thầy thì mình đã có thể xác định ngày về rồi. Một điều làm mình cực kỳ yên tâm là thầy hứa sẽ tạo điều kiện cho mình liên lạc bằng tất cả các phương tiện dưới mọi hình thức. :): qua email, viber, skype hay whatsapp. Cảm giác nhẹ nhõm đi rất nhiều sau cuộc nói chuyện.
Đến cuộc hẹn thứ ba, gặp các bạn trong lớp mình mới phát hiện ra là điểm của môn vừa rồi mình và một bạn nữa (giỏi nhất lớp) bằng điểm nhau và cao nhất lớp. haha. Mình ré lên sung sướng trước cả lớp làm cho mấy chú cũng cười theo. Một chú giơ tay ra cho mình đập vào (hành động giống như mấy chú cầu thủ bóng rổ đập tay nhau sau một bàn thắng í). Ôi chao là sung sướng. Mình bảo là, mục tiêu của tao là đạt, nên điểm mà qua ngưỡng đạt là tau vui, ai ngờ lại cao nhất lớp. Hô hô. Ngày hôm qua khi nhận kết quả qua email mình cũng đã hét lên vì sung sướng rồi, vì mình không nghĩ mình lại có thể đạt được điểm cao cho bài viết đó.
Hôm nay là một ngày đầy nắng. Nắng vàng tươi, giòn tan và ngọt lịm. Cảm giác đi trong nắng như được phủ một lớp pha lê mỏng tang, vàng rộm. Cả bọn kéo nhau ra công viên sát bờ sông. Đây là lần đầu tiên cả bọn đi cùng nhau thoát ra khỏi lớp. Cảm giác của mình thật dễ chịu, khoan khoái. Hẳn là do thời tiết, do kết quả bài tiểu luận và kết quả từ 2 cuộc trò chuyện với thầy cô. Và một cảm giác thoải mái nữa là bài tiểu luận tiếp theo mình cũng đã hòm hòm, chỉ cần chỉnh lại là có thể nộp. Và vẫn như cũ, mục tiêu là đạt, không cần điểm cao. Nhưng biết đâu đấy .......
No comments:
Post a Comment