Monday, April 13, 2015

Sức cùng lực kiệt

Sau khi đi London về thì không còn tâm trạng nào để viết bài nữa. Tiểu luận thứ 2 môn quản lý phát triển cuối tuần này nộp mà vẫn chưa được một chữ bẻ đôi. Cố gắng không than vãn nhưng thật sự là không còn sức để chống chọi lại nỗi nhớ con, nhớ chồng, nhớ nhà. Đầu óc mụ mị không thể nghĩ ra được chữ nào để viết. Có quá nhiều thứ phải sắp xếp và hoàn thành.

Bài tiểu luận chưa được chữ mô thì nhận đc email của cô giáo phục trách viết luận văn yêu cầu dự thảo sườn bài. Trong đầu là một mớ hỗn độn. Đọc câu hỏi của cô xong không hiểu là viết như thế nào vì từ khi đẻ ra đến chừ chưa viết thể loại nớ bao giờ. Đã rứa cái chủ đề mình chọn thì lục tung thư viện cũng chẳng có sách báo nào đề cập một cách chỉn chu. Vậy có nên tiếp tục chủ đề đó không?

Rồi thì ngồi viết sườn bài theo như những gì mình cho là hiểu từ câu hỏi, thì mới thấy là 2 tháng ở nhà chắc là chẳng có giây phút nào rảnh rang mà ôm đít 2 cục cứt cho đã chứ đừng nói tới việc lượn lò vi vu vì nào là đi phỏng vấn, phân tích kết quả, rồi viết.

Sáng nay tự nhiên có suy nghĩ hay là bỏ quách mà về cho rồi, đừng học nữa. Học chi mà khổ thế ni. Rồi nghĩ, tại mình chứ tại ai. Tại mình chọn khóa học hắc búa và trái ngành hoàn toàn ri thì phải chịu thôi. Thậm chí ở trong cùng một khoa mà các lớp khác còn kêu lớp mình khó thì nói chi đến mình. À, giờ mới nghiệm ra, toàn bộ học sinh của khoa này không có mảy may một sinh viên châu Á thứ 2 ngoài mình ra. Cho nên mình mới nhớ là không ít 2 lần, các thầy cô trong khoa gửi lời chào đón đặc biệt đối với sinh viên đến từ Việt Nam.

Tình trạng của mình bây giờ cứ như đi ăn trộm nhà người ta bằng cách chui qua hàng rào mà đến thời điểm này đã lọt cí cổ, còn phải len mần răng cho lọt cả cùn ngài nữa chứ không thể rút đầu lại qua lỗ hàng rào. Đó, cho nên phải ráng, dù có bị hàng rào làm trầy vi tróc vảy thì cũng phải rướn mà chui vô. Hết đường lui rồi.

Tình từng ngày để được về nhà. Có thể không hoàn thành tiểu luận đúng thời hạn thì xin về nhà làm tiếp rồi nộp qua email. Chứ giờ mà cố viết thì chắc thầy tá hỏa khi đọc và đếch hiểu mình viết gì cho coi. Viết tầm bậy cũng phí vì giờ điểm của mình đạt mức 2.1 chỉ sau 1.1. mà mức 1.1. thì trong lớp chả có đứa mô đạt đến và thậm chí cả khoa cũng hiếm có ai. Vậy nên đã lỡ rồi thì phải ráng. Thôi thì cứ tự động viên vậy. Uống ly cafe cho tỉnh táo rồi viết tiếp nào.

No comments:

Post a Comment