Trước ngày giảng thử, ngày mô ba mạ cũng hỏi anh soạn xong chưa, tới mô.... thì câu trả lời luôn luôn là đang và mặt mày cau có khó chịu. Riết mạ cũng không buồn hỏi, đúng hơn là không dám hỏi.
Tới ngày giảng thử, ba mạ cứ nghĩ là Hưa sẽ làm tốt, nhưng khi nhận được tin nhắn của Thầy thì không còn chi để nói. Ba mạ buồn vô hạn.
Ba mạ không nghĩ là con giảng thử tệ đến mức nớ. Đọc tin nhắn mà đau nhói tim. Mạ tin là không phải con dốt mà vì con chuẩn bị không kỹ.
Việc chuẩn bị không kỹ và tâm lý chủ quan có phần coi thường, cũng như suy nghĩ đơn giản đã biến buổi giảng thử của anh Hai dở tệ. Thiệt xấu hổ.
Để chuẩn bị cho vòng phỏng vấn, vòng quyết định, ba mạ lo hơn chi nữa. Mạ bắt Hưa nghĩ ra các câu hỏi có thể hỏi, dự kiến các câu trả lời và sau đó mạ phỏng vấn đề xem cách trả lời, thái độ, giọng nói và ngữ điệu đã ổn chưa.
Buổi chiều anh Hai đi phỏng vấn, ba mạ ngồi nóng ruột trông từng giờ. Tới lúc phỏng vấn xong anh nhắn "Hni phỏng vấn khá tốt". Mạ thở phào.
Lúc phỏng vấn có người chụp ảnh gửi cho Ba Mạ. Nhìn cái dáng của anh đứng trước Hội đồng mà thương chi lạ. Mạ có cảm giác như Con trai của mạ đang bị người ta ức hiếp. Thương lắm luôn.
PS. Ba mạ hỏi, lúc ni là vừa mới vô chào hỏi à? Anh bảo, không, đang trả lời phỏng vấn á. Hội đồng không cho ngồi, bắt đứng. Đoạn con tính ngồi xuống thì họ bảo, không, đứng trả lời. Ơ, rứa sắp cái ghế đó để làm gì? Mà phỏng vấn chớ có phải ... trong phiên tòa mô. Lạ nhỉ!
No comments:
Post a Comment