Mấy ngày ni mạ nhớ em pé út ít của mạ quá chừng. Nhớ da diết, nhớ không thể tả bằng lời. Chỉ ước được ôm và thơm em thật nhiều. Cái mặt non nớt của em, cái phá phúng phính của em, cái miệng lúc mô cũng cười tươi khi nói chuyện với mạ.
Mạ thương em quá chừng. Từ một em pé được cả nhà cưng chiều hết mực, từ những ngày mẹ ôm thơm hít hà từ sáng tới tối, từ một em pé muốn chi là mở tủ lạnh thì có ngay, từ một em pé suốt ngày mặc mỗi quần sịp khi ở nhà, một em pé mạ cưng yêu hết mực, giờ em phải tự xoay xở mọi thứ 1 mình. Tự ăn uống, giặt giũ, học hành căng thẳng, thi cử vất vả .... Mạ rất muốn vô cùng với em nhưng em không chịu. Nghĩ lại, nếu mạ mà vô với em thì ai ở nhà chăm bà ngoại, ai chăm Ba. Mạ đang trong trạng thái lực bất tòng tâm. Mạ thương em quá mà không biết làm răng cả.Mạ vẫn biết là có hàng ngàn sinh viên như út của mạ, các bạn vẫn xoay xở được thì tai sao Út của mạ không làm được. Mạ biết Út của mạ ụm tự lập được, tự xoay xở được, hong cầng mạ no nắng, nhưng vì mạ là mạ của em, mạ yêu em, thương em đến nhức nhối. Mạ không biết những người mẹ khác họ cảm thấy ntn khi con họ đi học xa nhà. Có thể nhẹ nhàng hơn mạ nhiều. Hồi anh Hai đi học, mạ nhớ nhưng khoảng cách địa lý khiến cho việc lo lắng cũng ngắn lại. Quan trọng hơn, khi Ăng Hưa vắng nhà, mạ có em pé để ôm ấp. Những lúc mạ nhớ Ăng Hưa, mạ cứ ôm em pé và nói "Mạ nhớ Ăng Hưa gứa", ngay sau đó mạ lại nhận được cái lườm yêu của em. Giờ đến lượt em pé út thúi cúa mạ đi học, nỗi nhớ nhân lên gấp bội phần, nó nhiều lúc vượt mức chịu đựng của mạ.
Mạ đang nghĩ, liệu để em vào học trường đó có phải là quyết định đúng đắn chưa?
Mạ xin lỗi em!
Mạ yêu em
Mạ thương em vô cùng
No comments:
Post a Comment