Trước đó mấy ngày mình vô tình nhớ ra sắp tới là ngày của Mẹ (ngày Chủ nhật thứ 2 của tháng 5). Minh biết chắc chắn cả 3 cha con chẳng ai nhớ, và y như rằng chẳng chú nào nhớ cả. Và mình cũng chẳng câu nệ làm chi.
Buổi tối như thường lệ, cả nhà lại group call. Chỉ 5-10 phút mỗi ngày thôi nhưng đó là điều mình mong chờ nhất trong ngày.
Khác với Ăng Hưa, em pé Tũn luôn tươi cười vui vẻ mỗi khi nói chuyện, còn Ăng Hưa thì mặt lúc mô cũng như chuẩn bị cau có.
Tối hôm qua, mạ gọi thì chỉ mỗi em pé nhấc máy, còn Ăng Hưa thì mất hút, đến sáng hôm sau cũng không ư hử chi, mạ nhắn 2 câu cũng k trả lời, gọi cũng k nhấc máy. Mạ bắt đầu hoảng loạn nghĩ bậy. Một lúc thì thấy Hưa trả lời, mạ nhẹ hết cả người. Bốc máy gọi, anh cũng chả hào hứng chi còn trách mạ làm mất thời gian của anh nữa. Haizz. Càng lớn Ăng Hưa càng xa lánh một cách khó hiểu.
Quay lại cuộc gọi, mạ hỏi em pé "Có piếc hni nà ngày chi hong", em pé đoáng đại là kỷ niệm ngày cưới của Bama. Tới khi mạ nói là Mother's day thì chú lém lỉnh chống chế "Phới Ú xì ngày mô ụm ngày cúa Mạ hếc" rồi cười tinh nghịch. Mạ yêu em pé chi nạ chi nùng tê nở.
Năm ni mình vẫn còn có Mạ. Cám ơn Trời Phật đã thương.
Ngày của Mẹ nhưng mình cũng k làm được chi nhiều cho Mạ, chỉ tắm rửa gội đầu sạch sẽ. Nói thật lòng thì bây giờ những gì mình làm cho Mạ đều là trách nhiệm báo hiếu, vì Mạ đối xử với mình từ xưa đến giờ chưa bao giờ công bằng. Mình luôn là lựa chọn sau cùng của Mạ. Nếu còn 1 miếng đồ ăn ngon thì người nhận luôn luôn không phải là mình. Nếu còn 1 cái ghế nhưng 2 người chưa có chỗ thì mình luôn luôn vẫn là người phải đứng, vì Mạ chưa bao giờ kêu tên mình để cho đồ ăn ngon, kêu mình khi thấy vắng trong khi mọi người ăn mà chỉ kêu mình khi cần sai việc nọ việc kia. Cảm giác yêu thương của mình đối với mạ dần cạn kiệt, chỉ còn lại trách nhiệm và nghĩa vụ báo hiếu. Mình lo cho mạ từng bữa ăn giấc ngủ, luôn sắm sửa cho mạ không thiếu thứ gì, luôn giữ vệ sinh cho mạ sạch sẽ. Mùa Đông thì thay ga nệm, mùa Hạ thì trải chiếu tre quạt nước. Bô nước tiểu cọ rửa sạch sẽ 1 tuần 1 lần. Bót đánh răng đều đặn thay thường xuyên với cùng 1 màu và 1 mẫu để mạ không nhận ra, vì hễ nhận ra là chửi vì đã thay khi chưa được mạ đồng ý. Quần lót thì mua liên tục nhưng hễ trúng 1 cái quần mô không vừa ý thì mạ nói nhức xương từ ngày này qua ngày khác. Tiền lương nhận về mình đưa không thiếu 1 xu, nhưng qua ngày hôm sau lại đòi và nói như kim đâm vào não, nói mà mình không đủ can đảm để nhắc lại. Và vô vàn những điều kinh khủng mạ đối xử với mình hàng ngày. Mình vẫn không thể nào hiểu được vì răng mạ lại ghét mình đến thế. Ghét đến mức chưởi và nộp mình đủ điều không thương tiếc. Rất nhiều lần mình nghĩ liệu mình có phải là con của mạ hay không. Sự đối xử đó, sự vô ơn đó đã khiến cho mình cạn kiệt tình thương đối với mạ, chỉ còn là trách nhiệm báo hiếu.Mình vẫn biết là không nên nhưng mình dám chắc trong số 7 người con của mạ thêm 7 dâu rể thì chắc chắc không có 1 người nào khác cùng hoàn cảnh mà hành xử tốt hơn mình, thậm chí không thể chịu đựng những gì mạ đối xử với mình quá 1 tuần. Chỉ mới ngồi nghe mấy chục phút mạ chửi mình, nói mình, nhiếc móc mình mà họ đã không chịu nổi, huống chi đối tượng ghét bỏ mà là chính họ thì mình đảm bảo không 1 ai kìm nén tức giận và ghét bỏ.
Mình đã luyện sự nhẫn nhịn đến mức thượng thừa. Mạ nói chi cũng được, mình mặc kệ, coi như không nghe, không thấy, việc của mình, mình làm, làm đúng với bổn phận làm con.Mình nhớ như in một câu của 1 cô: Mối quan hệ tình thân phải được vun đắp từ 2 phía. Không thể bỗng nhiên một ngày nào đó, người ta dí cho bạn một người và bảo đó là mẹ bạn và yêu cầu bạn phải yêu thương. Tình yêu thương phải được nảy mầm, tưới tắm và vun đắp, nó không phải là 1 công thức máy tính.
10 năm, 20 năm sau liệu mình có ân hận không? Mình nghĩ chắc chắn là có. Mình sẽ bảo là đáng lẽ mình phải yêu thương nhiều hơn. Rồi sau đó mình sẽ tự hỏi vậy nhiều hơn là như thế nào?
No comments:
Post a Comment