Thời thế đảo chiều rất nhanh. Cách đây 2 năm, mẹ là hũ mật, 2 chú là ruồi, suốt ngày bu ru lấy mẹ. Đứa thì sờ tún đứa thì sờ bụ. Giờ hũ mật được chuyển qua thằng em và mẹ và anh hai đóng vai con ruồi. Thế cho nên, em ở mô là mẹ và anh ở nấy. Buổi trưa hoặc tối trước khi ngủ là giờ mẹ và anh bu ru lấy em. Cảnh thế này. Em được gí cho nằm giữa, mẹ một bên và anh Hai một bên. 2 cánh tay của mẹ và anh ôm riết lấy em. Anh Hai thì sờ cái pụn, mẹ hết chỗ để sờ thì ôm và thơm em liên tục. Khỏi phải tả, em rất khó chịu vì bị 2 gọng kìm kẹp chặt. Mũi mẹ ở gần người em giống như nam châm ở gần cục sắt. Thơm bất kỳ chỗ mô có thịt tòi ra. Khổ nỗi, em suốt ngày ở trần. Vậy là mẹ tha hồ thơm. Thơm cái má, cái tay, cái mũi, cái gáy, cái lưng, cái pụn v.v và v.v. Lạ, là người em thơm như một cái bánh quy. Mẹ chỉ cần ôm em, thơm một cái thiệt sâu là mệt mỏi tan biến.
Mẹ cũng yêu anh Hai không kém, nhưng k dính bằng em. Đến anh Hai mà còn dính em không kém mẹ, huống chi.
Anh Hai thỉnh thoảng báo cáo chiến tích về việc sờ pụn em. Anh bảo "con chờ hắn ngủ rồi tha hồ sờ. Sờ pụn péo chán, qua sờ pụ rồi sờ chim và sau cùng là ôm hắn ngủ. Đã lắm mẹ nở. Tối mai con gọi mẹ sang hi.". :) Em nằm chơi lego. Anh sà tới nằm bên cạnh đọc sách và luồn tay xuống dưới bụng em rồi đọc câu thần chú "Nầng nâng". Em ngoan ngoãn nhấc cái pụn lên để anh cho bàn tay vô rồi bẹt cái bụn xuống.
Mẹ đang đứng nấu ăn. Hai anh đứng xẩn vẩn trong bếp để chờ mẹ có sai gì không. Tiện thể, anh Hai đương nhiên là kéo thằng cục thúi tới để ôm. Vừa ôm anh vừa nựng và trêu em. Sẵn vẫn còn không khí Tết, anh nẵn pụn em và đề nghị "Mama ơi, chí cầng lấy cái dây côộc vô pụn thằng thúi là thành cục chá". Dường như vừa nhận ra sự thừa thãi của cái dây, trong khi mẹ chú cười chưa dứt, chú bồi thêm "à mà không cầng dây cũng thành cục chá gàu vì pụn nó có ngấng sẵng gàu". :) Đang yên đang lành, được ôm cái pụn hay ho, trêu em làm chi để nó quắc mặt lại ngoảy khu bỏ đi kèm theo câu "Không chơi với anh Hai với mama nứa", đoạn xị mặt đi ra. Anh Hai cười nịnh bợ bu theo vừa xin lỗi rối rít vừa bòn trêu em vài câu đến khi lùa được em vô lại trong bếp,
Buổi trưa trước khi ngủ trưa, không biết bắt nguồn từ đâu, cu Thúi hớn hở
- Tũn thối: Vài bữa lớn lên coong muống làm nhà khoa học pha chế thuốc
- Mẹ: À ha. Giỏi lắm.
- Coong muống pha chế thuốc chữa bệnh sỏi thận.
- Vì răng lại bệnh sỏi thận?
- Vì người béo hay bị bệnh sỏi thận.
- Răng coong biếc?
- Con đoáng rứa.
- Xong rồi Tũn sẽ vô làm trong bệnh viện của anh Hai
- Anh Hai phũ phàng: Thôi thôi, Tũn mà vô làm là doanh thu bệnh viện giảm hẳn à.
- Mẹ: Đúng gàu. Hai anh em kếc hợp rứa nà được gàu. Nhưng nếu không làm dược sĩ cho anh Hai, coong làm cho mẹ nghe.
- Tún tò mò nghe ngóng tiếp
- Mama sé mớ nhà hàng và mời coong về làm chuyên gia nếm thức ăng. (Nói xong, mama phải ôm chú chặt cứng để chú không đùng đùng bỏ đi vì giận).
- Anh Hai: Đúng gàu. Nhưng mà nếm nà phải nếm cả nồi. Thí dụ, mama kho thịch, mama phải đế thằng Tũn nếm nguyên nồi mới uýnh giá được ngoong hay dớ. Nước ép trái cây thì phải nếm cá ny. Đó.
- Mama thấy có mộc relation between Dược sĩ and eating là cá hai đều có chữ "I", dứa nà đúng y bài gàu.
Khổ thân em, suốt ngày bị mama và anh Hai trêu. Trêu từng mô, mama lại thơm em tịt mũi và kiên răng luôn vì vừa yêu em vừa nghiến ngấu.
Chiều hôm sau, Papa kho thịt sẵn cho 3 mẹ con vì chiều bận tiếp khách, tối mẹ hâm nóng lại thì tiện thể nếm một chút, thấy chưa ngon lắm, sẵn anh Hai ở cạnh bảo anh nếm. Anh Hai là số hưởng. Anh chỉ biết ăn và khen ngon hoặc dở chứ để xác định cần thêm bớt gia vị nào vào món ăn là anh chịu. Thế nên, anh lại lùa chú Tũn ra. Người ta nếm thì chỉ cần chấm đầu đũa hoặc lấy cái thìa nhón một chút nước để nếm, còn chú thì rất bài bản đi lấy đôi đũa và đảo qua đảo về để chọn miếng thịt nhìn ngon nhất để nếm. Nếm xong chú phán "nhạt". Mẹ cúp núp đi lấy lọ nước mắm chêm vào nồi thịt. Một lúc, chú lại lon ton đến bên nồi thịt và ngang nhiên định nếm miếng thịt thứ 2 thì bị anh Hai cản đường. Chú giải thích "vừa rồi mới nếm được một miếng, chưa chuẩn lắm, phải nếm thêm miếng nữa". Anh Hai thốt lên "đó, mẹ thấy chưa, nếm là phải nếm nguyên nồi mới ra kết quả". hahahaha
Anh Hai lật đật treo áo quần vào móc đứng, làm cây móc đổ ập xuống nền nhà, một cái khoeo rơi ra. Cái khoeo có hình cái neo. Mama cầm lên và bảo anh Hai "Mama thề với con là ngay khi nhìn thấy cái này, cái thằng Thúi kia mà không tới cầm lên chơi thì mẹ k làm người". "Mama không cần thề cái chuyện đương nhiên xảy ra mô". :) Y như rằng, đang ăn cơm, chú lia mắt và túm được cái móc. Ăn xong là phóc tới cầm cái móc áo lên. Anh Hai đáo để bắt em lại và yêu cầu "Nói ró ràng cho anh kế hoạch chơi cái móc áo là như dăng rồi mới được chơi". "Anh Hai cho Tũn ngồi trên một tấm phao rồi Tũn dùng cái ni làm neo" "chi nữa" "Tũn cột vô sợi dây rồi quăng xuống hồ cá, xong kéo lên coi có cái chi mắc vô không. Rồi Tũn chơi ảo tưởng ....". Kể từ đó, mẹ không biết số phận cái ngoắc đi về đâu luôn.

No comments:
Post a Comment