Misa trong trí nhớ của tôi thì Misa và Xồm là 2 con chó to nhất xóm. Misa có dáng vẻ của một chú chó mà người ta hay gọi là Bẹc Giê. Còn Xồm chỉ là chú chó cỏ nhưng lông rất dày và béo nên nó mới có tên đó. Tôi không nhớ rõ 2 bạn là trai hay gái nữa.
Hồi mới đưa 2 chú về, dù trong nhà chẳng có gì nhưng Ba vẫn giành dụm tiền mua sữa cho 2 chú uống làm cho anh em tôi đây nhìn mà ghen tị. Bạn Xồm, đúng chính xác là bạn vì nó bằng tuổi tôi hồi đó.
Hồi đó nhà tôi nghèo lắm, nghèo đến mức không có gạo để ăn. Một hôm mấy anh em tôi đang ngủ trưa giữa nhà (mùa hè, toàn ngủ trên nền nhà) thì nghe loáng thoáng cuộc trao đổi mua bán chú Misa giữa Ba Mạ tôi và mấy chú bộ đội thì phải. Và mục đích người ta mua là để .... ăn thịt. Mấy anh em tôi bật dậy và nằng nặc xin Ba Mạ đừng bán. Dù biết bán con chó đi sẽ có một khoản tiền trang trải qua ngày, nhưng nhìn vẻ mặt buồn xo của 3 đứa con, Ba Mạ tôi quyết định không bán. Chúng tôi vô cùng hạnh phúc.
Từ đó đến nay, nhà tôi lúc nào cũng nuôi chó.
Hồi tôi học cấp 3 và đại học, nhà tôi có một chú chó Tây (k nhớ giống gì) tên là Bu Nô. Hồi đó nhà tôi có một cái quán ngoài đường do mẹ tôi bán đủ thứ hùm bà lằng. Và vì Mạ là người đi chợ nấu nướng nên toàn bộ việc ăn uống của gia đình đều diễn ra tại cái quán. Dù chú Bu Nô được nuôi ở nhà trong nhưng đến giờ ăn thì lúc thì tôi, lúc thì Ba dắt chu ra ngoài quán. Bình thường, chú rất giữ, nhưng khi đưa ra quán, chú nằm im như tượng. Giống như kiểu chú hiểu là khách đến quán thì không được sủa.
Rồi tôi đi học Đại Học, một ngày tôi nhận được tin là người ta đã ăn trộm mất chú. Và hàng xóm bảo Ba tôi mất ăn mất ngủ mấy ngày.
Ba tôi có một tình thương đặc biệt đối với chó và hình như con chó nào cũng cảm nhận được tình thương đó từ Ba tôi nên dù có giữ đến mấy thì chỉ cần ông ngoắt tay thì chú nào cũng ngoan ngoãn đến nằm bẹp xuống bên chân ông.
Tôi không nhớ cả thảy nhà tôi đã nuôi bao nhiêu con chó nhưng những con chó sau đây làm tôi nhớ mãi:
Trước hết đương nhiên là con Xồm và Misa
Rồi con Bu Nô như đã kể trên, con Lucky. Con Lucky này Ba tôi kể, vào một ngày đẹp trời, nó bỗng dưng ở đâu đó chạy tới ngoắt đuôi với Ba tôi khi ông đi từ quán vào nhà. Và ông chỉ cần huýt sáo thì chú lập tức chạy theo và ở lại nhà tôi. Vì sự ngẫu nhiên đó mà chú có tên là Lucky.
Mẹ tôi hoàn toàn không thích chó. Tính cách của Ba Mạ tôi như mặt trăng với mặt trời nhưng ông bà sống cùng nhau đến đầu bạc răng long. Sự khác biệt tính cách của 2 người thể hiện ra cả việc nuôi chó nữa. Việc này liên quan đến một câu chuyện tôi sắp kể ra đây.
Cách đây tầm 5-6 năm, lúc đó nhà tôi nuôi cùng lúc 3 con chó tên là Rex, Shevic và Lucky (Ba tôi có thói quen dùng tên của con trước để đặt cho con sau nên đến chừ hẳn là phải có ít nhất 3 chú Rex, 3 chú Lucky rồi). Trong 3 tên thì có 2 anh và 1 chị Shevic. Chị Shevic bằng tuổi em cu Tũn (giờ là 11 tuổi). Mạ tôi không thích chó, chó cái lại càng không thích vì các ả đến hẹn lại đẻ. Một điều tréo nghoe là Ba tôi nuôi chó nhưng Mạ tôi là người nấu ăn cho chó, chó mà đẻ thì bà lại càng mệt vì phải chăm nhiều hơn. Vì thế mà lần đó, Mạ tôi thuyết phục Ba tôi và cả chúng tôi, cho nàng Shevic đi. Buổi trưa, tôi chuẩn bị đi ngủ thì cô trong xóm đến cùng chồng để rước Shevic về. Vừa đưa nàng ra mấy bước thì nàng vùng vẫy, quay cổ ngược vào trong kêu một thứ tiếng rất thảm thiết. Nàng nhìn 2 chàng Rex và Lucky như cầu cứu. Còn 2 chàng ở trong (vì bị xích) nên chỉ sủa đáp lại và nhảy chồm chồm lên. Tiếng kêu của các em lạ tôi chưa từng nghe. Cái kiểu kêu giống y như cầu cứu. Tôi chứng kiến từ đầu đến cuối và quyết định ngay tức khắc là ... không cho nữa. Dù Mạ tôi có nói gì nữa thì tôi cũng sẽ quyết bảo vệ không cho đi nữa. Thả nàng ra, nàng quẫy đuôi mừng rỡ quay vô nhà. Tôi có lẽ mừng hơn nàng. Và quyết định của tôi lúc đó vô cùng đúng đắn. Trong số 3 chú, thì giờ chỉ có mỗi Shevic, 2 chú kia, một chú già và một chú lại bị người ta cắp mất.
Câu chuyện của 3 anh ả này còn một đoạn vô cùng thú vị nữa là chuyện ghen tuông. Đến giai đoạn cao trào, 2 anh sẽ chiến đấu để giành nàng Shevic. Vì thế mà tôi phải chuyển lịch thả - nhốt của 2 anh kia theo lịch luân phiên, để mục đích là không cho 2 anh gặp ả cùng lúc. Nhưng hễ anh nhốt mà thấy anh thả lảng vảng theo chị Vic thì anh nhốt nhảy chồm chồm, sủa vang làng lên thể hiện sự tức tổi ghen tuông. Lỡ hôm nào anh nào sổng chuồng thì ôi thôi, tôi mệt lử vì phải tách 2 anh ra do đấu nhau.
Shevic khôn đáo để. Chú là đứa duy nhất không bị xích. Vì thế cổng nhà tôi luôn luôn đóng. Có hôm, cổng quên đóng, khép hờ. Tôi đi từ ngoài vào thì thấy nàng đi rón rén len lén chuồn ra khỏi cổng, vừa đi vừa ngoảnh lại xem có ai gọi vào không, đuôi cụp lại rất bí mật. Bỗng nhiên tôi từ ngoài đi vào. Tôi đe "đi mô đó, đi vô nhà đi", thế là ả đành lầm lũi quay vô đầy tiếc nuối. Mấy hôm nay, ả muốn theo trai nên hễ sểnh ra là ả lại chạy ra đầu đường chờ. Lại đúng có hôm gặp tôi đi về. Thế là ả rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Thấy zai đầu kia đường, toan chạy biên đi nhưng lại bị lệnh của phù thủy là tôi bảo vô nhà, thế là nàng cứ xoắn lên, chả biết theo tiếng gọi con tim hay theo lệnh bà chủ. Cuối cùng thỉ mụ phù thủy thắng, vì mụ lo, người ta bắt mất em. Thà em chịu khó thèm một tí, chứ người ta bắt mất em thì mụ chịu sao nổi.
Cách đây 2 tuần, tôi đi chợ. Đi ngang qua một chị có một con chó màu trắng vàng, xinh ơi là xinh. Thâm tâm chỉ muốn chó đực nhưng nó lại là một cô bé. Vậy là tôi cứ đi qua đi về 3 lần và không cưỡng lại được, đành rước em về. Tôi đặt tên nó là Misa. Nó dễ thương đến mức, chồng tôi, vốn rất lạnh lùng và khó tính, đã không cưỡng lại được mà xưng "ba" với Misa. Yêu 2 cha con Misa quá trời!
![]() |
| Shevic và mụ chủ "độc ác" |

No comments:
Post a Comment