Cả tháng ni anh Hai ôn luyện thi tỉnh, mẹ cũng tối mắt theo anh. Lịch học của anh dày đặc đến mức không có time để ăn nữa. Anh học líp tất cả các buổi chiều, cứ theo ca 2-5, 5-7 và có hôm 7-9. Mẹ thấy anh đi học mà xót cả ruột nhưng không biết làm chi được. Anh học mà xọp người đi. Nhưng vấn đề là anh học rất lơi khơi. Anh học kiểu chi mẹ cũng không hiểu được. Có lúc anh học rất say sưa, có lúc anh học mãi chả ra cái gì. Ở lớp chuyên, cô bảo anh là một trong 3 bạn học nổi trội nhất lớp. Rồi thì cũng đến ngày anh thi. Mẹ chạy theo anh mất ăn mất ngủ. Mẹ thấy anh học thương quá trời.
Anh thi xong, mẹ hỏi anh cứ lơ lơ láo láo. Còn các cô thì tái mặt vì đề khó,
Thi xong, cả mẹ cả anh và cả cô cứ thấy thiếu thiếu vì mỗi tuần các cô, các bạn gặp nhau những 4 lần, giờ chả gặp nhau lần nào, tự nhiên anh thấy hẫng. Vậy là anh và các bạn anh rủ rê nhau đi ăn tầm bậy. 3h chiều thứ Bảy anh xúng xính mặc đồ đẹp rồi đi chơi. Dạo ni anh càng ngày càng điệu. Mỗi lần anh đi học là anh uýnh răng, anh tắm, anh lăn nách (vì có lần mẹ chê anh hôi. hehe). Anh học lúc 2h chiều mà anh để báo thức lúc 1h để trong vòng 1 tiếng đó anh làm những thứ kia. Mẹ dặn anh mang theo phone và báo cho mẹ biết anh đi ăn ở quán nào. Mẹ dặn cứ như kiểu anh đi chơi mấy ngày mới về. Anh ra khỏi nhà lúc 3h, loay hoay một tí đã thấy anh về. Mẹ ngạc nhiên hỏi anh thì anh bảo, có được ...09 bạn nên chỉ đi ăn bánh bèo rồi về. Mẹ cứ túm anh lại hỏi anh đi với ai, có những bạn nào, mà anh một mực không nói. Anh trêu tức mẹ đây mà.
Mãi tối ngày tiếp theo anh mới khai. Anh vừa liệt kê một cái tên đầu tiên (tên gì mẹ quên béng rồi), anh chặn họng mẹ ngay lập tức là "đừng hỏi con bạn nớ là bạn mô nả". haha. Cái tật của mẹ là bất kỳ khi mô anh nhắc đến tên bạn nào đó là y như rằng mẹ hỏi bạn nớ là bạn mô. Và câu trả lời là "con tả răng mẹ biết được". Mẹ cười hì hì vì tất nhiên là dù anh có tả đằng trời thi mẹ cũng tịt. Anh quá hiểu me rồi nên anh chặn ngay từ đầu.
Tối trước, ba anh vừa quay khu về phòng, anh nhanh nhẹn chạy tới đóng cửa phòng rồi thì thầm với mẹ: "sáng mai con đi ăn sáng với bạn". Tự nhiên mẹ háo hức thay anh. Mẹ hỏi "rứa con muốn ăn chi, con đi với ai....". Mẹ đưa cho anh 50k.
Sáng hôm sau, anh có điện thoại trong lúc anh đang xem phim, anh ham xem phim quá nên anh bảo không đi nữa. Mẹ ... chưng hửng. :)
Mẹ hỏi anh vì răng không đi thì anh bảo: Thứ nhất là phim đang hay, thứ hai là đồ ăn sáng mẹ nấu ngon quá, không ăn tí về thằng Tũn ăn hết phần. hahaha.
Mẹ mừng vì đến bây giờ anh vẫn hay tâm sự với mẹ, kể cả những chuyện thầm kín nhất. Ngay cả việc chú em của anh có râu anh cũng báo với mẹ và cho mẹ biết. Rồi râu thằng em dài chừng mô chú cũng kể mẹ nghe.
Mỗi sáng thức dậy, nếu dậy muộn hơn mẹ, thì ngay khi xuống cầu thang anh đều gọi mama. Đi học về, anh luôn hỏi mama đâu nếu chưa thấy bóng dáng mama, rồi hễ thấy mama thì kiểu gì anh cũng sà tới ôm và sờ tún. Cái công đoạn sờ tún của anh và ôm anh của mẹ nó diễn ra thế này. Mẹ thì cố ôm anh từ phía trước, anh thì ôm mẹ một bên để tiện sờ tún, vì thế mà 2 mẹ con cứ quay vòng vòng một hồi. Và lúc nào mẹ cũng nhường anh, đứng yên để anh sờ tún cho đã rồi mới đi làm việc tiếp.
Mẹ cố gắng làm bạn thân với anh và em Thúi.
No comments:
Post a Comment