Tuesday, August 25, 2015

Howth

Nhìn mấy ảnh của em Trúc trên FB, em chú thích là Howth, mình k biết Howth là gì. Tranh thủ mấy ngày lên Dublin, mình lượn vô Văn phòng du lịch và hỏi tour đi Howth. Vẫn như cũ, lại đi một mình.
Mỗi lần lên Dublin, nếu đi theo chương trình của ICOS thì mình đc ở khách sạn, còn lên theo dạng đi chơi, mình tá túc ở nhà của mấy bạn học trên Dublin. Lần này mình tá túc ở nhà em Chi, người Sài Gòn. Em Chi rất dễ thương và mình là người may mắn. 
Vì là giai đoạn cuối gần về nước nên phòng ốc của các bạn ở Dublin bị trả trước thời hạn, thay vào đó, ICOS book khách sạn cho các bạn ở tạm mấy tuần trước khi xách vali về nước. Mình liên lạc đúng em Chi, là người được chuyển ra khách sạn ở và mỗi phòng thường có 2 người, phòng bạn í, có một người lại về nước trước nên bạn í ở một mình. Chi hẹn mình đến trường, sau đó 2 chị em về khách sạn.
Ngày sau, mình tót lên tàu đi Howth. Tàu ở Dublin gọi là DART. Mình phải tranh thủ đi sớm để còn kịp hành trình đi chơi ở Belfast nên lúc mình ra bến tàu thì trời mới tờ mờ sáng. Cô em Chi cùng phòng cứ dặn đi dặn lại, chí nhớ lên đúng tàu vì cũng đi hướng nớ nhưng chỉ có 1 chuyến tới Howth thôi, nhớ kẻo lạc chi nha. Ở nước ngoài thì việc biết ngoại ngữ là một thế mạnh và là công cụ giúp bạn đến đúng nơi cần đến. Mình cứ tót lên tàu và được hướng dẫn là tàu này đến Howth là ga cuối. Ga cuối, mình nhảy xuống, lại ghé vào văn phòng du lịch. Vì đi Howth xong mình phải ra sân bay đón bạn Sylvio từ Đức sang để cùng đi Belfast nên hành lý mình phải mang theo hết. Tay xách nách mang, ghé vào phòng du lịch, hỏi một thôi một hồi xong người ta ái ngại nhìn mình và nhã ý cho mình để đồ nhờ mà đi cho thảnh thơi. Số xuân hết cỡ! Mình cám ơn rối rít và thả đống đồ xuống rồi gọn ghẽ mang một cái túi đeo chéo đi bộ tới cảng và mũi Howth.
Đi một mình nên cứ lủng lẳng lúc thì đi lúc thì chạy, lúc thì đứng lúc thì ngồi. Riết rồi cũng tới nơi. Có nhiều người rất thích đi du lịch một mình. Cá nhân mình thấy đi du lịch 2 mình là thú vị nhất. Chỉ 2 thôi, đừng 3. Đi 2 người để có cái chi đẹp, cái chi vui thì có người ngay để chia sẻ, cảm xúc lúc đó sẽ đủ đầy.
Howth là vùng ngoại ô Dublin, bao trùm bán đảo Mũi Howth. Nguyên thủy, đây là một làng chài, giờ là một vùng ngoại ô sầm uất, nhà cửa phát triển và du lịch phát triển. Howth có một trong những tòa nhà bị đánh chiếm cổ nhất Ai Len, Lâu đài Howth. Tiếc là mình không đến được đó vì nội chuyện đi cho hết mũi Howth là hết cả mấy tiếng đồng hồ rồi.
Mình mon men đi theo dòng người tiến ra phía cảng và men theo một lối đi đi lên đồi hướng tới ngon hải đăng. Càng đi thì người càng ít lại, chả hiểu sao. Rốt cuộc chỉ nhõn mình trơ trọi đi tiếp. Chỉ là một lối mòn giữa bạt ngàn hoa dại màu vàng và màu tím. Có những chỗ hoa đẹp sởn cả da gà, mình chỉ có thốt lên khe khẽ, ui chao ui là đẹp và đứng nhìn một lúc, chụp mấy cái ảnh rồi đi tiếp. Cảm giác bước trên một lối mòn đầy cỏ dại k bóng người, k người đồng hành rất lẻ loi và cô độc. Chỉ thi thoảng có một vài người bỗng nhiên từ đầu chui ra đi ngược chiều hoặc tiếng bước chân phịch phịch chạy phía sau. Người ta jogging. Tóm lại là mình cứ lủi thủi đi theo lối mòn, đi hoài đi hoài vẫn chưa hết hình vòng cung mũi Howth. Lúc mình dừng lại tự selfie với hoa phía sau, có 2 bạn kia nhã ý chụp cho mình. Nên sẽ thấy có bức đẹp hơn những bức còn lại do độ phân giải selfie thấp hơn.

Rồi mình cũng đến được chỗ nhòm ra ngọn hải đăng. Nhớ là chụp không biết bao nhiêu ảnh, giờ chỉ thấy nhõn 1 cái xa tít tắp. Kiểu gì người ta chụp trên mạng đẹp thế.
Mình tiếp tục đi, mình định trong đầu là sẽ làm một vòng là mình làm. Nghĩa là đi cho hết triền đồi và đi vào trong làng quay lại chỗ trung tâm thị trấn. Cái anh của bạn Tr đăng trên Fb là ảnh bạn í đang leo lên một triền đồi có bậc cấp xung quanh toàn hoa tím hoa vàng. Mình phải đến đó và cũng phải trèo lên. Và đó là điểm trèo lên trên đỉnh đồi, ở đó có con đường đi về phía làng. Lúc đi theo lối mòn thì thi thoảng có người, giờ đi trên đường làng thì chỉ mình ta với nồng nàn hoa là hoa. Thời tiết Ai Len như gái dậy thì. Đi một lúc thì mưa, một lúc thì nắng rồi một lúc thì gió. Bước lên khỏi lối mòn là lúc trời âm u đổ mưa. Mình nghĩ chắc tèo rồi, sẽ ướt như chuột cho coi nhưng vẫn cứ thong thả đi. Đang đi thong dong, nghĩ vẩn vơ thì tự nhiên có 2 con chó ở chỗ mô ra chạy như bay tới chỗ mình, sủa inh ỏi và cứ như tấn công. Làm mình hết cả hồn. Lần đầu tiên mình thấy có chó giữ ở Ai Len. May quá, bà chủ tới kịp, k nó xỉa mình một phát thì k biết tính sao.
Giờ ngồi nghĩ lại mình cũng lì và liều. Ở Việt Nam thì có trá vàng mình cũng k dám đi phiêu lưu như thế. Trời thì nhá nhem tối, mưa lùn phùn, đi một mình, không biết đường chính xác, vậy mà cũng mò mầm. Đi mà gặp người là hỏi. Riết rồi cũng tòi ra đường quan. Lúc thấy một lố nhà lô nhô, mình vui khôn xiết.
Trước khi đến Howth, lên mạng đọc thì bảo ở đây kem ngon lắm, nên nhất quyết phải ăn kem. Trước khi đi lấy đồ ở văn phòng du lịch, mình ghé vào một cửa hàng kem, order một tô kem, ăn xong ngắc ngư vì quá ngọt và quá nhiều.
Kiểm tra giờ tàu chạy, mình rải bước nhanh ra trạm DART. Quẹt thẻ trả tiền nhưng báo lỗi, mình nộp vào 5euro. Nhảy tót lên tàu và chỉ đến bến thứ 3 phải nhảy xuống để lên xe buýt tới làng Malahide. Việc quyết định đi Malahide là ngoài dự kiến vì mình k biết có Malahide, chỉ đến khi bà nhân viên văn phòng du lịch gợi ý và bày hành trình, mình quyết định ghé lại Malahide trước khi ra sân bay. Và vì chỉ đi 3 ga, đáng lẽ ra lúc nhảy xuống mình phải quẹt thẻ để nó hiểu là mình đi chừng đó thì lúc nhày xuống, thấy chiếc xe buýt đi Malahide đang chuyển bánh, mình chạy với theo vừa chạy vừa kêu. Không nghĩ là xe dừng lại vì việc xe buýt lăn bánh rồi mà dừng lại là chuyện hi hữu. Tót lên xe, anh tài bảo, lần sau không được gọi thế nữa vì không ai dừng cho cô nhảy lên đâu. Mình cảm tạ rối rít. Nếu không tót lên chuyến xe buýt ấy, mình phải đợi thêm 30 phút nữa. May ơi là may!






Wednesday, August 19, 2015

Malahide

Ngồi trên xe buýt, hỏi thăm bà bên cạnh, bà dặn mình phải xuống bến xe buýt nào để đi cho gần. Đến giờ mình không nhớ ngoài ly kem ra thì mình có ăn gì nữa không vì hình như mình k ghé vào nhà hàng nào cả, mặc dù nghe mấy em ở Dublin bảo thì ở Howth hải sản ngon bổ rẻ. Nhưng rẻ thế nào thì cũng phải 10euro cho một set, mà với mình 10 euro đủ ăn cho 1 tuần rồi, không hoang phí thế được. Hải sản ở quê mình thiếu chi, để bụng vài bữa về ăn. :)
Đi du lịch, đi bộ nhiều nên cứ giày thể thao mà chiến. Tụt xuống xe buýt, mình đi bộ dọc phố. Malahide là một làng quê yên tĩnh. Bà già ngồi cạnh bảo, ở đây nếu có thời gian ngồi nhâm nhi cafe ở mấy quán cafe cổ rất là thích. Vậy thì hẹn lần sau chứ lần này, cháu không có thời gian nhiều đến thế. Đến độ mắc tè ghê gớm mà không biết giải quyết mần răng? Thấy có một ga tàu nhỏ nhỏ, chạy vô tìm quanh tìm quất mãi mà cũng không có. Đành gồng mình đi tiếp. 
Tụt xuống Malahide cũng chỉ để ghé thăm lâu đài Malahide thôi nên cứ hỏi đường tới đó mà đi. Dọc đường có gì hay ho thì chụp choẹt. Vô tới cổng ngoài lâu đài, chộ biển chỉ "toilet" mừng như bắt được vàng. Ba chân bốn cẳng chạy vô để đi. Trời ơi là sung sướng. Năng lượng lại tràn đầy. Bước ra khỏi nơi sung sướng thấy một bãi cỏ xanh ngút ngàn. Cứ mơ được cùng 2 cục cứt chạy đùa tung tăng trên bãi cỏ, xong ngồi xuống một cái khăn trên có đầy đồ ăn và một ông chồng ngồi chờ mặt tươi như hoa. Ước đơn giản thế thôi! Không ngồi trên khăn được thì ta ngồi phệt xuống đất, không có chi ăn thì ngồi ngắm trời đất cho đỡ đói bụng. 

Còn khoảng 3 tiếng nữa mới tới giờ bạn kia hạ cánh. Mình tranh thủ vô mua vé thăm lâu đài. Nhìn ở ngoài thì vĩ đại nhưng vô trong mọi thứ cứ bé ti ti. Việc bảo tồn lâu đài lâu như thế đã là một thành công rồi, còn vật dụng ở phía trong thì không còn gì lắm. 
Lâu đài Malahide có từ thế kỷ thứ 12 mang đậm nét lịch sử thời Trung cổ của Ai Len. Sau nhiều cuộc chiến Lâu đài của gia đình nhà Talbot (sống tại lâu đài khoảng 800 năm) đã bị mai một đi nhiều.
Talbots là một gia đình gốc Anh, dòng dõi ngoại giao, được ban khu đất như là món quà của vua Henry đệ nhị để trung hòa quyền lực giữa nhà thờ và nhà nước. Lâu đài bị phá hỏng vào thế kỷ 17 khi khu đất bị lực lượng quân sự Cromwellian tịch thu và lâu đài bị lãnh chúa Myles Corbet của Ai Len chiếm giữ.
Xung quanh lâu đài bát ngát một màu xanh. Mình đến vào buổi chiều muộn nên nhóm mình là nhóm cuối cùng đc vào lâu đài tham quan. Vì gấp phải ra sân bay nên mình đi như chạy. Chạy một vòng ra vườn sau và một vòng ra vườn trước. Rộng đến mức mà lúc mình đi vào rõ ràng thấy rất nhiều người, đến lúc ra vườn thì nhõn một mình mình trơ trọi. Đi trong khu vườn rộng lớn, vào một buổi chiều muộn, nhiều lúc tiếng con sóc chạy sượt qua cũng làm mình giật bắn. Khu vườn là bộ sưu tập thực vật của hơn 5000 loài được chủ nhà lần lượt thu thập về từ khắp nơi trên thế giới. Cảnh thì đẹp nhưng cảm giác cứ buồn buồn. Buồn vì chỉ còn 1 tuần nữa mình sẽ rời Ai Len, rời một đất nước ngọc lục bảo xinh đẹp với những con người thân thiện. Buồn vì trong một khung cảnh nên thơ như thế, mình lại lủi thủi như người vô gia cư. Và buồn vì nghĩ đến thân phận của đàn bà. Cũng là phụ nữ nhưng sao có người lại sướng đến mức được sống trong lâu đài xa hoa, đi chơi trong vườn cũng có nhà công chúa giữa chừng để nghỉ chân.
Haizz. Trời tối rồi. Mình phải lượn thôi.
Ba chân bốn cẳng chạy ra đường cái, hỏi nhặng xị về tuyến xe buýt ra sân bay, cuối cùng mình cũng tót lên được xe buýt. Oái ăm là mình không có tiền lẻ để trả, trong khi tài xế không có chức năng thối tiền. Nghĩa là hoặc bạn thả vô đủ tiền hoặc quá tiền mà không được phép lấy lại tiền thừa. Mình đang loay hoay đi đổi thì có cô bé ngồi bên hỏi, chị thiếu bao nhiêu, mình bảo 2,5 đồng, cô xòe luôn cho mình và bảo em cho chị.
Người tốt thế này thì làm sao rời được Ai Len đây!



Tuesday, August 11, 2015

Geographically young

Nhờ 2 vc chú bạn người Huế, mình kiếm được 1 phòng trọ khá xinh xắn ở cũng không xa trường là mấy, chỉ trừ việc ngôi nhà nằm ngay trên đỉnh đồi nên mỗi lần đi đâu về (và thường là với tâm trạng đói và mệt) thì phải cong khu đạp lên mấy con dốc và kết thúc bằng một cuốc đi bộ dài khoảng 200m vì không thể leo dốc nổi vì quá cao.

Phòng của mình có một ô cửa sổ nhìn ra đường và nắng tràn ngập vào mỗi buổi sáng. Giờ mới nhớ ra, vị trí của phòng hiện tại với phòng cũ có hướng y chang nhau (vì dựa theo bóng nắng là có thể thấy được). Cái hay của phòng mới là bàn học ngay cạnh cửa sổ nên lúc nào cũng sáng và nắng, không bù cho ở phòng cũ, vì phòng dài quá mà bàn học thì lại ở cuối phòng nên nắng hiếm khi rờ tới được.

Loanh quanh cái phòng cũng chỉ để liên kết đến 1 sự kiện. Ngày thứ ba sau khi tới, bà chủ nhà tới đòi tiền. Vì là tầm trưa, mình chuẩn bị nấu cơm nên mình luôn tiện mời bà cùng ăn. Đang ăn thì con gái bà gọi điện tới. Bà khoe là đang ăn cơm với H, cổ nấu ngon lắm. Cổ cho mẹ ăn cá với món rau xàu thập cẩm đủ thứ cổ cắt ra từng miếng và gia vị chi đó mà ăn rất ngon. Cổ có 2 đứa con rồi và năm năm cổ hơn 40 tuổi nhưng trông cổ như vừa mới 20. :) Nghe xong, tự nhiên thấy món cá của mình ngon như vừa có thần tiên biến hóa. :)

Tối nay mình đang ngồi co ro một mình ăn tối thì một thằng Ấn cùng nhà đi đâu về. Cứ tưởng hắn chào xong thì biến, ai ngờ hắn cứ đứng buôn chuyện mãi. Mình đành trệu trạo vừa ăn vừa nói, bất tiện chi lạ. Hắn hỏi, sau khi học xong mi sẽ làm chi. Mình thật thà khai báo: tau về đi làm và tiếp tục vai trò quan trọng của một người vợ và người mẹ. Hắn nhắc lại với giọng ngạc nhiên tột độ: Làm mẹ và làm vợ á? Uh. Có chi sai à? Không, tau không thể tưởng tượng được là mi đã có chồng và thậm chí đã có con. Mi quá trẻ để làm mẹ. Mình cười ha hả và nói, nếu mi ngạc nhiên đến rứa thì mi sẽ shock khi tau nói con tau đứa lớn đã 13 tuổi. Lần ni thì mọi giác quan trên gương mặt thằng cu đó giương cả lên vì ngạc nhiên. Dù có tưởng tượng phong phú đến đâu thì tau không nghĩ mày đã có con lớn thế. Nhưng tau có con muộn mà. Vậy bây giờ mày mấy tuổi, 41. Không thể tin được. Rồi chú cứ lẩm bẩm và lắc đầu liên tục. Nói chuyện một hồi thì mới hay chú biết hầu hết các bạn Việt Nam ở đây trong đó có một bạn AT. Chú hỏi một hồi mình cứ thật thà khai báo, cô đó hình như là 31 tuổi thì phải. Nó cứ hỏi lại, chắc không? Uh, chắc. Rồi cứ nói qua nói về một hồi chú bảo, trông mày trẻ hơn cô kia nữa.

Bữa tối của mình tự nhiên ngon hơn hẳn.

Ăn một mình rất buồn, cứ thỉnh thoảng có người ngồi cùng, dù là ăn trệu trạo hơn nhưng lại ngon hơn hẳn vì cái nhịn nhận lạ lùng này. Âu cũng là do vị trí địa lý mà ra. Cho nên mình phải tranh thủ nhận lời khen trong vòng tháng tới, gói ghém cẩn thận cất vào vali mang về nhà thi thoảng đem ra dùng đỡ.

Galway welcomes me with beautiful sunshine and colourful blossoms.

Vườn hoa hồng trước Thư viện làm mình mê mẩn và nổi da gà vì hoa quá đẹp. Bông nào bông nấy cứ như được phun thuốc tăng kích cỡ. Ước chi mình có khả năng hô biến vườn hoa này về nhà mình nhỉ. Rồi những chậu hoa màu tím trộn vàng nở bung xum xuê nằm lẻ loi bên đường, thấy răng mà tội nghiệp nhưng lại toát lên vẻ thẹn thùng kiêu sa. Cứ mỗi lần nhìn thấy hoa là mình cứ lảm nhảm như bờm một mình vì không kìm nổi "răng mà đẹp rứa trời". Trước nhà nào cũng có một vạt đất nhỏ nhỏ và hình như có cây nào mọc trên đó đều có hoa. Oái ăm là nguyên cả dãy, cả khu nhà mình ở thì có đúng mỗi nhà mình là không có vạt cỏ đó. Haizz.












Saturday, August 8, 2015

Bún chả Hà Nội

Thứ Bảy, dậy muộn. Ăn sáng xong ngồi vào bàn viết thì có skype từ nhà. Cứ tưởng chồng yêu hóa ra là 2 thằng cức xúi. Mẹ ngạc nhiên thì anh Hai giải thích, con thấy tin nhắn của mẹ nên gọi lại. Khổ, cái tin nhắn đó mẹ gửi từ lúc mẹ mới sang!

Anh Hai khoe ba vừa cắt tóc cho 2 chú. Hèn chi nom 2 chú bảnh hơn hẳn. Rồi anh Hai cười mách, Tũn ngồi cứ cựa quậy nên bị lẹm một phát. Mẹ nhìn rồi trêu chú: vết chó liếm. Em Thối thì cứ quay qua quay về trên giường, một lúc thì anh Hai phát hiện, tóc đầy trên những chỗ chú vừa nằm xuống. Hóa ra cắt tóc xong chú được lệnh đi tắm nhưng chỉ tắm người nhưng .......không gội đầu. Mẹ và anh lùa chú đi tắm, nhưng vì tóc vương trên giường nhiều quá, mẹ bảo hút trc khi đi tắm. Sợ cu em chưa dùng máy hút bụi được nên mẹ bảo anh làm. Anh thì lười chảy thây nên ép thằng anh tự làm. Chú ngoan ngoãn làm theo. Anh Hai quay clip gửi cho mẹ mà được đúng mấy giây đầu tiên quay cái bụng có ngấn đang hút bụi còn lại chú quay cái đầu hút bụi đang di di trên giường. :P

Tắm xong chú chụp máy điện thoại của ba toan chơi game. Mẹ ngăn không cho chơi. Mặt chú méo như rổ xề rồi cứ thế nước mắt chảy tong tong. Mẹ hỏi anh Hai, có biết mẹ muốn làm chi bây giờ không? Anh nhìn mặt mẹ rồi phán: Muốn thơm thằng Tũn. Đúng rồi, mẹ muốn thơm cái mũi sun lại và cái miệng dẩu ra của nó quá. Chú nghe nói miệng dẩu thì lại bặm mồm mím môi lại. Mẹ trêu, rứa thì mẹ lại thơm cái mũi tròn. Chịu, mũi thì giấu đi đằng nào đc hả chú Thối.

Rồi nước mắt ngắn dài, chú xuống mách ba, vừa lúc ba đi lên với 2 bàn tay đen sì. Ba khai, ba đang quạt than nướng thịt để làm bún chả Hà Nội. Mẹ giãy nảy, răng cứ chờ mẹ cắp đít ra khỏi nhà là lại làm món mới. Ba cười trần tình, hôm nay ba làm thử, để đến lúc mẹ về ba sẽ làm ngon hơn đãi mẹ. Đặc biệt đợi đến lúc mẹ về, mang cái máy xay thịt về, ba sẽ làm chả nướng nữa thì món bún chả Hà Nội mới hoàn hảo. Nghe thôi đã thấy ngon rồi. Dù không thưởng thức được thử nghiệm món bún chả HN đầu tiên của bacu, mẹ vẫn thấy ngọt ngào quá đỗi.

Chỗ nằm chơi và đọc Ipad của ba, 2 chú ăn bánh sợ kiến lên cắn ba, anh Hai hì hụi hút bụi.

Đây, con nhớ mẹ lắm là ri đây.

Đăng ngắm nghĩa mua về cho vợ ngồi chơi.

Friday, August 7, 2015

Hành trình gian khổ

Lần này bay sang mệt không tả được. Ở nông thôn nên cái gì cũng thiệt thòi. Số mình hên đến mức mà vừa ở nông thôn Việt Nam lại vừa ở nông thôn Ai Len, vị chi hành trình của mình cộng thêm 2 chặng đi về vùng nông thôn nâng tổng hành trình thành 5 chặng.

9h sáng ngày 4/8 bước chân ra khỏi nhà, 10h15 bay từ ĐH ra HN, lấy hành lý ra khỏi băng chuyền và đến được nhà ga quốc tế lúc 12h30. Bụng đói cồn cào. Lần này check in ở ĐH may mắn ngồi ở hàng ghế đầu, đối diện bên kia có một anh Tây to như lực sĩ su mô. Lúc xuống, ảnh nhường mình đi trc nhưng mình buộc phải nhường lại vì chưa kịp lấy hành lý ra khỏi ghế ngồi. Lăm xăm đi đến chỗ xe bus chở khách từ nhà ga quốc nội sang quốc tế, một chú tài xế bus chuyến nội bài-HN vẫy xe mời mình bằng câu tiếng Anh "Hanoi city?". Mình cứ cười tủm tỉm vì sự nhầm lẫn thú vị này. Bước đến chỗ chờ thì thấy anh su mô. Mình chào, oh, anh cũng đi sang quốc tế à. Vậy là có thêm bạn cùng chờ. Lợi ích từ việc này là ảnh mang hành lý mình lên bus và xuống bus. Đến lúc vô sảnh, ảnh mời mình cafe trong lúc ngồi chờ check-in. Ngồi nói chuyện thì biết ngài là chuyên gia Thụy Sĩ làm ở nhà máy nhiệt điện ở Vũng Áng.

2pm, mình chào tạm biệt bạn đồng hành su mô và tới quầy lễ tân check in. Thằng cu lễ tân nhìn vé và hỏi chị đi Kuala Lumpur à? Uh, nhưng chỉ là trạm dừng chân để chuyển tiếp thôi. Hành lý chị check đến KL à? Không, ga cuối của chị là DUB, em check thru cho chị. Chị đến Dubai à? Ối, em đừng dọa chị thế (làm thằng cu ở kế bên k nhịn được, nhoẻn miệng cười). Là Dublin của Ai Len em ạ. Phù! Chị mua vé online à? K, nhà tài trợ họ mua. Để em phải kiểm tra lại xem có được không vì tên chị là NTPH, còn vé thì ghi là H/NTP. Bỏa mịa, nóa mà chấp nhận kiểu viết ngược của nước ngoài thì mình k đc lên máy bay thì hỏng hết xôi chè. Chú cắp đít đi một hồi và về cười tươi bảo, OK chị à. Thở hắt ra! Vé của chị đây, để em ktra lại lần nữa nhé. Chặng đầu đến KL, tiếp theo là CDG, và sau cùng là DUB. Ok, đúng rồi em ạ. Vậy là xong rồi đúng không? Dạ, chúc chị lên đường mạnh khỏe.

Ngồi như con ăn mày ở dãy ghế trước khi vào cổng an ninh, mình lôi gói xôi bắp mạ dúi cho trươc khi ra khỏi nhà ăn thay bữa trưa cùng với chai nươc suối su mô mua cho. Chắc bụng rồi bước vào cổng an ninh. Lần đầu tiên bay đi nước ngoài vào buổi trưa nên hành khách vắng teo, không có cảnh chen lấn la liệt như vào buổi giữa đêm. Hay là vì ở nhà ga mới, nhà rộng hơn nên thấy rộng rãi hơn hẳn. Pass control chỉ có 2 quầy, khách vắng teo. Vào tới cửa ra ga, gieo đít xuống ghế, người bắt đầu mệt mỏi, buồn ngủ tít mắt.

3pm, máy bay cất cánh sang KL. Ngồi cạnh mình là 2 chị già người HN. 2 chị thấy mình thì hỏi luôn đi đâu và sau khi biết mình bay sang CDG thì mừng húm vì 2 ả đi Đức mà một chữ tiếng Anh bẻ đôi cũng k biết, cứ sợ bị lạc. Vậy là kết bạn chị em từ trên máy bay. Mình trở thành thông dịch viên miễn phí cho 2 nàng. :) 2 nàng cứ xuýt xoa, ui, 2 chị may quá là may, gặp được em. Mình thật thà, có gì đâu mà may ạ, 2 chị k gặp đc em thì sẽ gặp được người khác giống như em thế, cò gì đâu. Vậy mà 2 nàng vẫn cứ khăng khăng, gặp mình là may rồi.

Xuống KL, chờ từ 19h đến 23h15. Mình lại lôi gói dì rán lúc sáng mạ dúi cho cùng với gói xôi ra mời 2 chị. 3 người ăn 10 cái bánh xong 1 bữa tối. Ăn xong mới rủ nhau đi uống nước. 10e đủ mua 3 chai nước suối bé chưa từng thấy còn dư lại 4 tờ Ringit, mình đc cho 1 tờ làm kỷ niệm. Lúc trả tiền, 1 chị giành trả hết và lúc đưa tiền ra thì thấy nàng xòe ra một xấp dày cộp toàn tờ 100e và 100USD. Mình gặp trúng đại gia. :) Mình thấy mình chả làm gì nhiều cho 2 chị cả mà 2 chị cảm thán thế này "Hai chị đã đến Berlin an toàn mọi chuyện rồi em gái ạ ! Kg biết nói sao để cám ơn em cho hết.. các chị rất cảm động vì tấm lòng thơm thảo của em.. rất mong có dịp đc đón em ở HN ! Chúc em thành công rực rỡ trở về !". Hay là vì lúc 1 chị bị đứt tay mình kịp đưa cho cái băng dán cá nhân, rồi thấy chị xách nặng, mình bảo để trên hành lý của mình đẩy cho kẻo nặng. Mình thấy những việc mình làm chả có chi ấn tượng cả. Nói thế làm mình ngại chết.

Lúc biết được mình sẽ đi theo đường KL, mình cứ lo thon thót vì nghĩ rằng: Dù có bay AF thì cất cánh từ KL nghĩa là đi theo lộ trình khai thác của KL nên tâm trạng bất an từ lúc lên máy bay đến khi hạ cánh. Đã rứa, chuyến bay hôm đó toàn gặp thời tiết xấu. Rung lắc liên tục làm cho một đứa yếu bóng vía như mình như ngồi trên đọt cơn trong mùa bão. Ghế thì gần như thẳng đứng, máy bay thì rung lắc, mình gần như thức trắng đêm.

Đến CDG lúc gần 6am hôm sau (Giờ châu Âu), mình giúp 2 nàng tìm đúng cửa ra máy bay xong mới quay về nơi xuất phát tìm đường đi cho mình. Vì phải mang áo dài chụp ảnh lúc kết thúc khóa học, mình phải mang 1 đôi giày cao gót sang, và để tiết kiệm cân nặng mình đi luôn đôi giày đó khi di chuyển, kết quả là giày luôn luôn đặt trên vali kéo đi còn chân thì đi đất. Đấy, sành điệu đến thế là cùng. Ngồi ngáp ruồi thêm 4 tiếng ở CDG mới lên máy bay sang DUB. Do lỗi booking của một hành khách, cả đoàn máy bay ngồi chờ 1hr để kiểm tra 1 người đc booked 2 lần có phải là 1 người không. Cuối cùng thì cũng bay. Lúc hạ cánh mới ghê. Máy bay thì bé, thời tiết thì xấu, nó cứ chao đảo loạng choạng từ lúc hạ độ cao đến khi tiếp đất. Tim mình luôn chực chờ bay ra khỏi lồng ngực. Đến khi cảm giác bánh máy bay chạm đất và máy bay đang chạy trên đường băng mình mới hoàn hồn.

Đứng trên đôi giày 7 phân trong một đoàn người dài cả trăm người chờ pass control, mình cứ nghiến răng chịu đựng. Qua của hải quan chưa đầy 1 phút. Mình xách 2 vali ra bến xe bus về Galway. Ngồi trên xe mình tranh thủ gọi điện nhắn tin cho mọi người để biết đã kết thúc hành trình bằng máy bay. Vì không mang áo quần gì ngoài bộ mặc trên người, mình gọi ngay cho thằng bạn cùng lớp bảo mang đồ mình đã gửi nhà nó đến bến xe đón mình cùng đồ ký gửi. Đồng thời gọi cho một thằng khác tới phòng của thầy giáo lấy xe đạp ra sẵn để đến lúc mình về đến nơi có xe đạp về luôn kẻo đến lúc đó thầy về rồi k ai mở cửa. Rồi nhắn tin cho một đứa trong nhóm nữa hẹn nhau ở trường uống cafe chào mừng mình trở về ...nhà. Mọi thứ cứ như lập trình.

Về đến phòng trọ mới nhìn đồng hồ thì đã là 23h đêm của ngày hôm sau tính theo giờ Việt Nam. Nghĩa là mình bôn ba trên đường tổng cộng 38 tiếng. Ăn tạm gói mì tôm, tắm gội xong bay lên giường ngủ một lèo đến sáng hôm sau, thậm chí k lau khô đầu nữa mà để đầu ướt ngủ luôn với một cái khăn trên gối và nghĩ rằng, nếu có ngồi thì tóc cũng khô tự nhiên như thế, chi bằng cứ nằm và thỉnh thoảng lật đầu qua về cho tóc khô cho đều. Mở mắt ra lúc 6h sáng hôm sau, dậy ăn tạm bánh mì cất lại từ trên máy bay xong lại bay lên giường ngủ tiếp đến 12h. Lại dậy ăn cái bánh mì còn lại và phi lên giường tiếp nhưng lần này k ngủ được. Cứ tung chăn ra mấy lần để đi siêu thị mua đồ ăn mà mãi không mở mắt ra được, người cứ đờ đẫn oặt oẹo như k có xương. Cuối cùng thì cũng lê thân ra khỏi nhà lúc 4h30pm. Có chiếc xe đạp thiệt là tiện lợi vô cùng và việc lấy luôn xe đạp sau khi đến nơi thật là sáng suốt.

Mình xách xe ra khỏi nhà và việc đầu tiên là đến thăm nhà cũ và mục đích cũng là để lấy một số đồ dùng của mình không kịp đi gửi được vứt vào trong lùm cây trước nhà trước khi đi về. Ai Len đang là cuối xuân đầu hè. Hoa nở tưng bừng khắp nơi. Khóm hoa cẩm tú cầu trước nhà cũ nở bung rực rỡ. Chụp ảnh xong mình moi trong khóm hoa ra bọc đồ mình đã dấu, miệng cười tủm tỉm. Tiếp theo là đi bơm xe. Đến chỗ trạm xăng loay hoay mãi cũng k bơm được đành đánh bạo tới nhờ chú taxi đang đứng lảng vảng gần đó. 2 lốp bơm căng nhờ chú. Và sau cùng là ghé siêu thị. Bình thường chỉ xách làn, lần này mình dùng luôn xe đẩy. Đến lúc về nhà, tổng cộng túi trước túi sau chắc phải 20kg. Ôi, biết ơn em xe đạp vô cùng.

Ăn cháo bánh canh giữa lòng Ai Len cùng với 2 vc em người Huế, cứ như đang ở Việt Nam. Định bụng mở hàng viết vài dòng cho oai nhưng mắt ríu lại. Tặc lưỡi lên giường lúc 11pm và cố tự thuyết phục, đằng nào cũng khuya rồi, ngủ lấy sức mai viết tiếp. Và bây giờ là 11h30 am rồi mà vẫn chưa viết được chữ nào. Lo lắng ngập tràn mà vẫn không thuyết phục nổi anh não làm việc cho đàng hoàng. Haizz.

Lúc mình chưa tới, cô em ở Galway báo chị sang mà thưởng thức mưa bão Galway. Mình mới lạc quan tếu đùa, yên tâm chị mà tới nắng sẽ lên liền. Và cứ như có phép màu. Ngay ngày hôm sau nắng đẹp mỹ mãn. Hôm nay cũng đẹp như thế. Người ta bảo, thời tiết là do khách mang đến. :)
Cầu có hình cây đàn (Harp) là biểu tượng của Ai Len. Chụp ở Dublin lúc ngồi trên Bus.

Chỗ này là chỗ mình có bức ảnh đầu tiên khi mới đến trường.

Khóm hoa Cẩm tú cầu trước cửa nhà cũ nơi mình giấu đồ :)

Khóm hồng ở góc đường đi về nhà cũ. Nó cũng nở đẹp như này lúc mình mới sang.

Không đi được Pháp để chiêm ngưỡng ruộng hoa Oải hương, chụp tạm ở ngõ nhà hàng xóm mới.

Khu nhà mới nơi mình ở

Một góc phòng mới, nhìn ra đường. Nắng chiếu cả ngày. Rất thích!


Thursday, August 6, 2015

Trở lại Ai Len

Hơn tháng nay mình không ngó ngàng chi đến blog cho 2 cục vàng, có bao nhiêu chuyện phải viết để lưu lại mà mẹ lười quá. Cũng tại 2 chú ngốn hết toàn bộ thời gian rảnh của mẹ. Lúc còn ở bên Ai Len thì mình bận hoàn thành luận văn, sau đó thì vi vu khắp nơi nên không thường xuyên vào mạng được. Đến lúc về nhà thì lại lu bu theo việc nhà và chăm sóc bù cho các tình yêu.

Mình sang lần sau chỉ tầm hơn 1 tháng nhưng vẫn giữ thói quen bỏ ra 1hr để gọi về nói chuyện với 3 cha con. Những ngày đầu tiên trở lại Ai Len, cảm giác như trở về nhà. Mọi thứ đều quen thuộc và thân quen. Cảm giác hoang mang, chới với không còn nữa nhưng nhớ 3 cha con thì vẫn y nguyên. Ngày nào không gọi được cũng bứt rứt khó chịu như xưa.

Ở nơi ở mới nhưng không có cảm giác lạ lẫm, duy chỉ một việc khó chịu là sự luộm thuộm và bẩn thỉu của những người sống cùng. Cũng may mình chỉ tạm bợ 1 tháng không thì suốt ngày phải đi dọn nhà. Hình như mình là người đầu tiên chùi máy giặt vì không đủ can đảm cho áo quần vào máy quá bẩn để giặt. Rứa mà lần sau giặt thì vẫn bẩn như thường. Nghĩa là xà phòng giặt được cho hào phóng vào cả ô vốn để chứa dầu xả. Vậy là đều đặn lần nào đi giặt thì y như rằng phải làm vệ sinh máy trước khi giặt.

Ảnh: Chụp dọc đường đến ngôi nhà mới có phòng trọ. Nhớ lắm con đường quanh co này. 













Mô hình thuê nhà kiểu này là shared-house, không có chủ ở cùng, cho nên mọi thứ mọi người phải tự chịu trách nhiệm và ý thức giữ gìn, nhưng ngưỡng sạch sẽ và thói quen của ít nhất 5 người khác nhau không tuân theo một quy luật nào thì đúng là rất khó. Cũng may bà chủ nhà tuần nào cũng đến để giúp dọn dẹp, cái công việc đáng lẽ ra do người thuê phải làm. Thế nhưng những đứa ở trong nhà lại cảm thấy khó chịu khi bà chủ nhà đến. Cũng lạ, mình không dọn, có người đến dọn cho cũng không ưng, thế thì kiểu gì mới thích.

Hôm đầu tiên bà chủ nhà đến, mình nấu cơm nên tiện thể mời bà ăn luôn, rồi dọn dẹp cùng bà dù mình mới đến được 2 ngày. Những lần tiếp theo hễ khi nào bà đến mình đều tình nguyện giúp bà dọn dẹp và hôm cuối cùng thì mình đang làm món "ram" (chả giò), mình mời bà thử, ăn xong bà xin thêm vì ngon quá. :) Cô bé người Huế ở bên cạnh có lần đi ra town cùng bà về kể là "bà khen chị dữ lắm, bà còn khen chị trẻ và có cái áo khoác đẹp". :))

1 tháng ở trong nhà mới có thêm 4 người bạn, 2 Ấn Độ và 2 Nepal. Lại thêm một nơi nữa để nhớ.